- Gào!
Vẻ mặt Lý Vân Dương dữ tợn đáng sợ, toàn thân có ánh sáng màu vàng càng thêm chói mắt.
Mà quả cầu ánh sáng màu vàng cắm ở chỗ cổ họng của Lý Vân Dương đã bị Lý Vân Dương ép trở lại từng chút một.
- Sư huynh, anh còn chờ cái gì, nhanh chóng đoạt lấy truyền thừa Long Thần đi!
Thân thể Vương Hạo run rẩy, cắn chặt răng nhỏ giọng quát.
- Được!
Lăng Tiêu cũng không dài dòng, lấy ra trường kiếm trong tay liền chuẩn bị lao về phía Lý Vân Dương, dự định một kiếm cắt phá cổ họng của Lý Vân Dương, lấy viên đạn châu màu vàng kia ra.
- Anh có kiến thức thông thường hay không hả!
Vương Hạo thiếu chút nữa xỉu vì tức.
- Truyền thừa này phân tán ở các nơi trên thân thể của Lý Vân Dương, tôi hiện tại thật vất vả tập trung truyền thừa của Long Thần lại, anh một kiếm giết Lý Vân Dương, vậy truyền thừa không phải sẽ tiêu tan sao?
- Vậy làm sao bây giờ?
Vẻ mặt Lăng Tiêu nhất thời phiền muộn, giết không thể giết, lẽ nào sử dụng tay lôi ra ngoài sao!
- Ngu ngốc, dùng miệng hút ra!
Vương Hạo chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
- Dùng miệng hút!
Lăng Tiêu há hốc mồm, hắn đường đường là nam nhi bảy thước, bạch mã vương tử trong lòng nữ sinh, làm sao có thể đi hôn một nam nhân!
- Nhanh đi!
Mồ hôi trên trán Vương Hạo càng nhiều hơn, thân thể run rẩy càng lúc càng lớn.
- Tôi sắp không chịu nổi rồi...
Lăng Tiêu quay đầu lại nhìn về phía hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu, hi vọng hai vị này có thể giúp.
Mà hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu đối diện sân giác đấu lại nói chuyện với nhau, hoàn toàn không nhìn Lăng Tiêu.
- Tiền huynh, anh xem phong cách ở đây có phải là phong cách La Mã hay không?
- Trần huynh, anh không nói tôi thật không có chú ý, phong cách ở đây thật đúng là điển hình của phong cách La Mã.
- Không có khả năng, tôi thật không nghĩ tới ở nơi đây lại còn có thể nhìn thấy phong cách La Mã.
- Trần huynh, anh xem chúng ta khó có được một lần tới nơi này, không bằng cùng nhau chụp ảnh kỷ niệm thì thế nào?
- Ý kiến hay, chúng ta đi qua bên kia chụp!
- ...
Nói xong, hai người kề vai sát cánh trực tiếp rời đi, thậm chí không có Lăng Tiêu một cái liếc mắt.
Sắc mặt Lăng Tiêu đen lại, những người này bình thường vỗ ngực nói gì nguyện ý vì hắn lên núi đao xuống biển lửa, nhưng vừa đến thời điểm mấu chốt lập tức lại kinh sợ.
- Sư huynh, anh nhanh đi! Tôi thật sự sắp không chịu nổi rồi...
Vương Hạo hét lớn một tiếng.
Lăng Tiêu hít một hơi thật sâu, lấy can đảm đi tới bên cạnh Lý Vân Dương, sau đó hai mắt nhắm lại, trong lòng mặc niệm một câu, vì truyền thừa của Long Thần thượng cổ, bất chấp mọi giá.
Một giây tiếp theo, hai đại nam nhân hôn nhau.
Lý Vân Dương há hốc mồm, trong đầu trống rỗng, khí tức bạo phát trong nháy mắt mềm nhũn ra, hắn thật sự không nghĩ tới Lăng Tiêu sẽ làm loại chuyện này với hắn.
Mà Lăng Tiêu vì muốn kết thúc loại tình cảnh lúng túng này, chợt dùng sức hút một cái, đạn châu màu vàng lập tức bị hút ra.
Lý Vân Dương vô cùng kinh ngạc, lập tức lại hút về.
Lăng Tiêu mất hứng, lão tử cũng hôn một nam nhân, lúc này nếu như bị đoạt lại, vậy không phải là thua thiệt lớn sao? Cho nên nhất định phải hút trở về!
Đúng lúc này, hiện trường trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Độc Lam Vương ngây người nhìn Lý Vân Dương và Lăng Tiêu, lúc này cho dù muốn cướp đoạt truyền thừa của Long Thần thượng cổ, cũng không cần hôn như vậy chứ? Phải biết rằng các người đều là nam nhân đấy!
Khuôn mặt Hương Hương đỏ lên, không nhịn được nhẹ kêu lên một tiếng.
- Lưu manh không biết xấu hổ đồ!
Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu nấp ở phía xa quan sát, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tránh thoát một kiếp.
Thật ra, để cho bọn họ đi cho cản đao cho Vương Hạo, Lăng Tiêu, bọn họ biểu thị nguyện ý, hơn nữa hoàn toàn không do dự.
Nhưng bảo bọn họ đi hôn một nam nhân từng bị nam nhân và nhân yêu đạp hỏng, loại chuyện buồn nôn này, bọn họ biểu thị đánh chết cũng không làm.
Đúng lúc này, một giọng nói nổi giận vang lên.
- Các người đang làm gì?
Mọi người ở đây quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, gương mặt xinh đẹp phẫn nộ đến mức vặn vẹo biến hình, lửa giận bốc cháy lên, cách thật xa cũng có thể cảm nhận được, giống như con mèo tao nhã bỗng nhiên hét lên lộ ra rắng sắc nhọn.
Đồng thời, sau lưng nữ tử này còn có hai người khí tức vô cùng cường đại đi theo, nếu như cảm ứng không sai chắc là Vũ Thần.
- Tiểu thư!
Độc Lam Vương vô cùng kinh ngạc, vội vàng bỏ lại Hương Hương, cung kính tiến lên khom lưng vấn an.
Hai người Lý Vân Dương và Lăng Tiêu cũng bị tiếng rống giận này làm giật mình, vội vàng tách nhau ra.
Mà viên đạn châu màu vàng đại biểu cho truyền thừa của Long Thần cũng bị hai người cắn đứt, lần lượt hút vào trong cơ thể của từng người.
Tuy nhiên tổng thể mà nói, Lý Vân Dương chiếm hơn nửa, Lăng Tiêu cũng chỉ có gần một nửa.
- Ách...
Lăng Tiêu tránh sang một bên, điên cuồng nôn mửa, cảm giác mấy ngày tiếp theo mình cũng không cần ăn cơm nữa.
- Đinh đinh, chúc mừng kí chủ cướp đoạt một phần truyền thừa của Long Thần thượng cổ của con trai Thiên Đạo, thu được một lần cơ hội giảm giá.
Ánh mắt Vương Hạo nhất thời sáng lên, vội vàng hỏi:
- Giá trị số mệnh Thiên Đạo của Lý Vân Dương hiện tại giảm đi bao nhiêu?
Hệ thống đáp:
- Mất đi một phần truyền thừa của Long Thần thượng cổ, Lý Vân Dương đang có 30 vạn giá trị số mệnh Thiên Đạo lại giảm xuống hơn 7 vạn, còn có 23 vạn.
- Hơn bảy vạn, cũng không tệ lắm!
Vương Hạo thoả mãn khẽ gật đầu, cho dù đây là con trai của Thiên Đạo thì như thế nào, chỉ cần bị hắn để mắt tới, nhất định sẽ làm cho hắn muội tử không có, cơ duyên toàn bộ mất hết.
Tiền Vạn Dương đi tới trước mặt Vương Hạo, nhỏ giọng giới thiệu:
- Lão đại, tôi điều tra qua, hậu trường của Giác Đấu Tinh này là Bạch gia một trong bốn gia tộc lớn của tinh hệ Thiên Dương, nữ tử này chính là đại tiểu thư của Bạch gia, Bạch Linh.
- Tinh hệ Thiên Dương!
Chân mày Vương Hạo nhăn lại, tinh hệ Thiên Dương này lại không phải là tinh hệ Nhân tộc cao đẳng mà đám người Hạ Vi Vi muốn đi tới sao?
Tiền Vạn Dương khẽ gật đầu.
- Bởi tinh hệ Bắc Áo không có trật tự, hơn nữa vô cùng hỗn loạn, cho nên ở đây lại biến thành một chợ đêm, trong những tinh hệ khác chỉ cần có gia tộc chút thực lực đều có sản nghiệp ở trong này, mục đích chính là làm một ít hoạt động xấu xa.
Vương Hạo khẽ gật đầu, phát hiện Lý Vân Dương này không hổ danh là con trai của Thiên Đạo, không chỉ có truyền thừa của Long Thần thượng cổ đưa tới, ngay cả muội tử của gia tộc lớn này cũng đưa tới, đây là dự định để cho hắn ăn cơm mềm của Bạch gia quật khởi sao?
- Quả nhiên, những người con trai của Thiên Đạo đều không khác biệt, không có truyền thừa, vậy cha cho, không có bối cảnh, vậy cha lập tức đưa một muội tử của thế lực lớn, bớt đi bao nhiêu năm phấn đấu.
Trong lòng Vương Hạo vô cùng không phục.
Dựa vào cái gì mà những người con trai của Thiên Đạo lại có thể ăn cơm mềm, còn bị người khích lệ thành tới có tiềm lực, có khả năng, cuối cùng thu hoạch được cả hai danh lợi, nữ nhân.
Mà nữ nhân của hắn lại một người bối cảnh lớn cũng không có, cuối cùng còn đích thân hắn nâng lên thượng vị, điều này thật sự rất không công bằng.
Cho nên, hắn nhất định phải giữ lại tính mạng của Lý Vân Dương, cho hắn biết số phận làm con trai của Thiên Đạo cuối cùng là thế nào.
Bạch Linh giận dữ hét:
- Đây là có chuyện gì?
Độc Lam Vương gãi đầu một cái, xấu hổ nói:
- Người kia đang tranh đoạt truyền thừa của Long Thần thượng cổ trên thân của công tử Lý Vân Dương.
- Ômg tưởng bản tiểu thư là kẻ ngốc!
Bạch Linh cả giận nói:
- Tranh đoạt truyền thừa thượng cổ là tranh đoạt như vậy sao?
Sắc mặt Lăng Tiêu hoàn toàn đen lại, đại tiểu thư điêu ngoa này có thể có chút đầu óc hay không? Lăng Tiêu hắn bộ dạng ngọc thụ lâm phong như vậy, tại sao có thể là gay được...