Tại sân giác đấu đổ nát.
Vẻ mặt Lý Vân Dương trở nên nghiêm trọng, vừa rồi hắn sơ suất khiến mình bị trọng thương.
Nhưng hắn nhận được truyền thừa của Long Thần thượng cổ cũng không phải ngồi không, rất nhanh hắn đã áp chế được Thiên Phách Kình trong cơ thể xuống, đồng thời tiêu diệt nó.
Vương Hạo lần lượt cầm con rối và một cây kim dài, trong miệng đọc vài điều gì đó.
Lý Vân Dương lạnh lùng nói:
- Vương Hạo, bây giờ là thời gian chiến đấu, không phải thời gian để anh làm chuyện khâu vá của con gái đâu.
Vương Hạo mỉm cười không tức giận, sử dụng kim dài hung hăng đâm vào trên đầu của con rối.
- A...
Lúc này, Lý Vân Dương ôm đầu thê thảm kêu to lên, thân thể không ngừng lăn lộn trên mặt đất.
Hai vị tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu quay đầu nhìn Lăng Tiêu, chỉ thấy mặt của Lăng Tiêu đã hoàn toàn đen lại.
- Sư huynh, mặt anh sao vậy?
Vương Hạo tò mò hỏi.
Sao vậy!
Trong lòng cậu không thấy ngại sao?
Lăng Tiêu cảm giác mình sắp tức nổ phổi, quyết định trở lại sẽ nói cho mẹ của Vương Hạo biết, Vương Hạo này bắt nạt mình.
Hai vị tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu khẽ xoa mi tâm, cảm giác lúc vị lão đại này nên giả ngu, tuyệt đối không thích thể hiện, lúc nên thích thể hiện, tuyệt đối sẽ lấy mạng của anh.
- Vương Hạo, anh làm gì tôi?
Vẻ mặt Lý Vân Dương nhất thời đau khổ ngẩng đầu.
Khóe miệng Vương Hạo khẽ cong lên.
- Làm cái gì anh không cần phải quan tâm, tôi bảo đảm tiếp theo khiến cho anh thoải mái tới méo mó!
Vừa dứt lời, hai vị tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu rùng mình một cái, lần trước Lăng Tiêu đau khổ thế nào, bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng, nhưng đây là kết quả Vương Hạo đã hạ thủ lưu tình.
Nhưng lần này chống lại Lý Vân Dương, rõ ràng không có cách nói hạ thủ lưu tình gì cả.
Đúng lúc này, một giọng nói thâm trầm truyền đến.
- Không nghĩ tới tự nhiên lại có thể ở nhìn thấy truyền nhân của vu thuật thượng cổ nơi đây!
Vương Hạo ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một nam tử da màu lam nhạt, toàn thân hình như muốn rạn nứt từ trên không trung rơi xuống.
Tiền Vạn Dương tiến lên, ghé ở bên tai Vương Hạo khẽ nói:
- Lão đại, người này chính là Giác Đấu Tinh Vương, người có biệt hiệu Độc Lam Vương, tu vi đạt tới Vũ Thần, am hiểu sử dụng độc, nghe nói hắn nổi danh nhất là chiến tích lấy tu vi Vũ Thần độc chết một cường giả Thiên Vị Cảnh.
- Độc chết cao thủ Thiên Vị cảnh, am hiểu sử dụng độc!
Sắc mặt Vương Hạo nghiêm trọng, nếu nói hắn không thích nhất là cùng người nào chiến đấu, vậy chắc chắn là cao thủ sử dụng độc này.
Các loại ám chiêu vô số, hơn nữa khó lòng phòng bị, thật sự khiến người ta đau đầu muốn chết.
- Độc Lam Vương, cái gì là vu thuật thượng cổ vậy?
Lý Vân Dương ôm đầu, đau khổ hỏi.
Độc Lam Vương liếc mắt nhìn Lý Vân Dương, thản nhiên nói:
- Vu thuật thượng cổ có thể nói là một loại nguyền rủa quỷ dị, nó có thể từ trong máu đối phương lấy ra một mảnh nhỏ linh hồn, đồng thời chuyển mảnh nhỏ linh hồn tới trên thân của con rối, phát sinh môi giới linh hồn, được người ta gọi là linh mối, do đó liên hệ chặt chẽ với bản tôn, nếu như thành công, như vậy làm cái gì với con rối lại tương đương làm cái đó với chủ nhân của giọt máu.
- A...
Lý Vân Dương hít vào một hơi lạnh, hắn chưa bao giờ từng nghĩ tới một giọt máu sẽ trở thành vũ khí trí mạng.
- Vậy phải làm sao để giải được vu thuật thượng cổ này?
Lý Vân Dương vội vàng hỏi.
Độc Lam Vương lắc đầu.
- Vu thuật thượng cổ đã sớm bị tuyệt tích, tôi cũng không biết nên giải như thế nào, nhưng tôi nghĩ người thi triển vu thuật nhất định có hạn chế, chỉ cần phá tan hạn chế này, như vậy lại có thể phá giải được vu thuật.
Lý Vân Dương nhíu mày lại, hắn không biết vu thuật thượng cổ có hạn chế là gì.
Nhưng hắn biết chỉ cần nhịn đau đớn mãnh liệt này, giết chết Vương Hạo, như vậy nhất định có thể phá giải được vu thuật đáng chết này.
Nghĩ tới đây, toàn thân Lý Vân Dương lóe ra một đường ánh sáng màu vàng, vảy rồng màu vàng trên thân cũng càng thêm cứng rắn, thậm chí toàn thân còn có một con kim long ngũ trảo quay quanh.
Nhất là chiến lực của Lý Vân Dương còn từ Vũ Vương cấp tám tăng vọt đến Vũ Đế cấp tám.
- Má nó, tại sao những truyền thừa thượng cổ này cứ động một chút lại nâng cao một cảnh giới lớn vậy!
Vương Hạo khẽ xoa mi tâm, cảm thấy đau đầu.
Phải biết rằng vu thuật của hắn chỉ mới là sơ cấp, đối phó dưới Vũ Đế thì hoàn toàn không có vấn đề, nhưng chống lại Vũ Đế, rõ ràng sẽ không có tác dụng quá lớn.
Lăng Tiêu lôi kéo Vương Hạo, lo lắng nói:
- Sư đệ, tiểu tử Lý Vân Dương này rất mạnh, cậu có thể đối phó được hay không?
- Đúng là có hơi mạnh!
Vương Hạo lấy ra Linh Giới cầu, đổ Hương Hương tiểu tử ăn vặt này ra.
- Thế nào?
Mắt hạnh của Hương Hương nhất thời sáng lên, không nhịn được nuốt nước miếng, cô phát hiện gần đây Vương Hạo thật sự quá khẳng khái, bao giờ cũng cần cô ra tay, sau đó cho cô tìm thần trù.
- Giúp tôi coi chừng người da màu lam kia.
Hai tay của Vương Hạo không ngừng biến động, bấm ra rất nhiều chỉ quyết kỳ quái.
- Được, không thành vấn đề!
Hương Hương vỗ ngực bảo đảm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Độc Lam Vương, đồng thời cũng lấy ra một cái bánh bao thịt bắt đầu ăn.
- Long Thần Biến!
Lý Vân Dương hét lớn một tiếng, hóa thành một con rồng vàng nhanh chóng xông về phía Vương Hạo.
- Cho dù anh lại bạo phát, nhưng Vũ Vương trước sau vẫn là Vũ Vương, chẳng lẽ còn có thể lật trời được sao?
Vương Hạo hừ lạnh một tiếng, tốc độ trên tay lại nhanh hơn.
- Lý Vân Dương này thật sự không đơn giản, không trách được tiểu thư lại cho hắn nắm giữ các loại đặc quyền ở trong Giác Đấu Tinh.
Trong lòng Độc Lam Vương bội phục tiểu thư nhà mình vô cùng, tự nhiên lại có thể liếc mắt nhìn ra Lý Vân Dương không tầm thường.
Sau đó, ánh mắt Độc Lam Vương rơi vào trên thân của Vương Hạo.
Hắn cảm giác tiểu tử Vương Hạo này càng thêm kinh khủng, không chỉ biết vu thuật thượng cổ, còn có thể lấy Vũ tu vi Vương cấp ba, ép cho Lý Vân Dương tu vi Vũ Vương cấp tám phải sử dụng tới Long Thần Biến.
Đây cũng chính là nói, kinh nghiệm chiến đấu của Vương Hạo còn mạnh hơn Lý Vân Dương, bằng không không có khả năng hoàn thành loại khiêu chiến vượt cấp này.
Thậm chí hắn còn đang suy nghĩ, nếu như tu vi của hai người giống nhau, chắc hẳn Lý Vân Dương thậm chí còn không có cơ hội để mở ra Long Thần Biến, sẽ bị Vương Hạo lưu loát giết chết.
Về phần Hương Hương còn trừng mắt nhìn hắn, vẫn gặm bánh bao thịt, Độc Lam Vương trực tiếp lựa chọn không để ý tới, một tiểu nữ sinh còn không có cách nào thu hút sự chú ý của hắn.
Ở thời điểm Lý Vân Dương sắp đánh đến trước mặt, khóe miệng Vương Hạo khẽ cong lên, mở miệng phun ra một búng máu lên con rối.
- Lấy máu tươi bản mạng của tôi làm chất dẫn, ra đi! Truyền thừa Long Thần thượng cổ!
- Gào!
Lý Vân Dương ngửa mặt lên trời hét lớn, hai mắt trợn tròn, trong ánh mắt đầy tơ máu, trong tiếng gào thét rõ ràng đầy đau khổ tan nát cõi lòng.
Đồng thời, một đường ánh sáng màu vàng đã tập trung ở bụng của Lý Vân Dương, sau đó chậm rãi bay lên, giống như muốn từ trong miệng đi ra vậy.
- Đây là...
Đồng tử của Lăng Tiêu chợt co lại, hắn không nghĩ tới Vương Hạo lại có thể cướp giật truyền thừa Long Thần thượng cổ của Lý Vân Dương.
- Không tốt!
Sắc mặt của Độc Lam Vương biến đổi, Lý Vân Dương lại là người được tiểu thư bọn họ coi trọng, nếu như thật sự bị Vương Hạo tranh đoạt truyền thừa của Long Thần thượng cổ, vậy hắn tuyệt đối sẽ chịu không nổi.
Nghĩ tới đây, Độc Lam Vương chuẩn bị động thủ ngăn cản Vương Hạo.
Đúng lúc này, Hương Hương đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của Độc Lam Vương, miệng ăn bánh bao thịt, mồm nói không rõ ràng:
- Vương Hạo bảo tôi nhìn ông, cho nên ông cũng không thể đi được.
Đồng tử của Độc Lam Vương chợt co lại, hắn không nghĩ tới, tiểu nữ sinh gặm bánh bao này lại có thể giống hắn, đều là tu vi Vũ Thần.
- Gào!
Đúng lúc này, tiếng gào thét của Lý Vân Dương lớn hơn nữa, một viên đạn châu lớn chừng ngón cái màu vàng đã đến chỗ cổ họng của Lý Vân Dương.
Đồng thời, trên trán của Vương Hạo cũng đầy mồ hôi, rõ ràng hắn cũng sắp không chịu nổi...