- Đúng rồi!
Vương Hạo đột nhiên nhớ tới, lần trước hắn nhận được một danh hiệu tiểu vương tử hãm hại phụ thân, nó tự mang theo kỹ năng là vô liêm sỉ gì đó, có thể bảo vệ cho bản tâm, không để ý tới lời đồn đại vô căn cứ, cùng với các loại công kích tinh thần.
Âm Ba Công Kích này chắc hẳn là thuộc về một loại tạp âm, cũng không biết có tính là đồn đại vô căn cứ hay không?
- Cần gì quan tâm nó có phải hay không, sử dụng trước lại nói sau!
Vương Hạo lập tức mở ra vô liêm sỉ.
Lúc này, trong đầu Vương Hạo hoàn toàn rõ ràng, ở trong nháy mắt tâm chí đã nhận được cường hóa.
- Má nó, tố chất tâm lý này cũng quá tốt đi!
Vẻ mặt Vương Hạo kinh ngạc, hắn cảm giác cho dù mình đi làm lão Vương nhà bên cạnh, cũng có thể bình tĩnh ung dung đối mặt với nam chủ nhân đột nhiên xông vào, thậm chí lựa chọn không để ý tới nam chủ nhân này, tiếp tục làm chuyện xấu hổ thẹn thùng.
Đồng thời, Âm Ba Công Kích của Lý Vân Dương xẹt qua bên tai hắn, cũng không có bất kỳ cảm giác gì, chỉ có thể xem như là một loại tạp âm, không có một chút nguy hại nào.
- Long Ngâm cả Long Thần làm sao có thể vô dụng được?
Lý Vân Dương há hốc mồm, Long Ngâm của Long Thần thượng cổ là thần kỹ có tiếng, khiến cho các Thần thượng cổ khác chịu nhiều đau khổ, nhưng hiện tại Vương Hạo lại có thể hoàn toàn không có việc gì, đây là hắn quá vô dụng, còn là Vương Hạo thật sự lợi hại chứ?
- Nói nhảm, cho dù có truyền thừa tốt, rơi vào trong tay phế vật vẫn là phế vật.
Vương Hạo châm chọc một tiếng, thân hình giống như chim ưng đi săn chợt nhào xuống, trong chớp mắt chính là xuất hiện ở trước mặt Lý Vân Dương.
Đồng thời, trên kiếm lớn Duệ Quang điên cuồng phun ra một kiếm khí, mang theo tiếng xé gió chói tai che trời lấp đất đánh úp về phía Lý Vân Dương.
Ánh mắt Lý Vân Dương nhìn chằm chằm vào Vương Hạo kiếm, chân khí trong cơ thể trong nháy mắt phát sinh lột xác, một uy áp vô thượng lập tức bao phủ toàn bộ sân giác đấu.
Ánh mắt Vương Hạo thoáng lộ ra một kinh ngạc, hắn tự nhận sức chiến đấu của mình rất biến thái, nhưng Lý Vân Dương càng thêm biến thái, chỉ từ khí tức này lại thấy được, tối thiểu mạnh hơn hắn không chỉ gấp mấy lần.
Đương nhiên, một điểm mấu chốt nhất là tu vi của Lý Vân Dương cao hơn so với hắn năm đẳng cấp nhỏ, khí tức mạnh hơn hắn cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Đồng thời, Vương Hạo cũng nghĩ tới đánh giá của Lâm Thi Kỳ về hắn, nói nếu như hắn ở trong chủng tộc siêu đẳng, chỉ có thể xem như là thiên tài nhị lưu.
Ban đầu hắn vẫn vô cùng không phục, cho rằng mình có xương trúc kim, làm thân vàng, máu rồng thử thách, thân Bạch Hổ, trái tim Phượng Hoàng... các loại thêm vào như vậy, dù thế nào mình cũng có thể đứng vào hàng ngũ nhất lưu.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Lý Vân Dương, hắn mới biết được cái gì gọi là thiên tài nhất lưu của chủng tộc siêu đẳng.
Đương nhiên, tiểu tử Lý Vân Dương này còn chưa có dung hợp thuộc tính bản nguyên, nếu như hắn nắm giữ thuộc tính bản nguyên, chắc hẳn sẽ bước vào bên trong hàng ngũ thiên tài đỉnh cấp chủng tộc siêu đẳng.
- Đáng tiếc, anh sẽ không có cơ hội bước vào hàng ngũ thiên tài đỉnh cấp.
Hai mắt Vương Hạo dâng lên một tia ánh sáng sắc bén, hắn quyết định không quan tâm truyền thừa của Long Thần thượng cổ này có trâu bò bao nhiêu, hắn đều cướp.
- Keng keng!
Lý Vân Dương nhét kiếm lớn vào vỏ, năm ngón tay cong thành trảo, chân khí màu vàng đáng sợ nhanh chóng tràn vào năm ngón tay, biến thành hai long trảo cực lớn, còn mang theo kình phong sắc bén, thân thể hóa thành từng đạo tàn ảnh, chợt nhào về phía Vương Hạo.
- Thật hay cho một truyền thừa của Long Thần thượng cổ!
Ở trong tròng mắt Vương Hạo có hàn ý lạnh thấu xương hiện lên, một lôi điện màu tím cường hãn vô cùng giống như lũ quét, từ trên kiếm lớn Duệ Quang chợt bắn ra, kiếm quang màu tím kinh diễm hóa thành một Lôi Long màu tím, ầm ầm đánh lên long trảo màu vàng kia.
Đồng thời, Vương Hạo cũng dùng ra ám chiêu của hắn, Thiên Phách Kình!
Lý Vân Dương nhìn trên Duệ Quang dâng lên từng đợt chấn động, trong lòng vô cùng khinh bỉ, Vương Hạo này thật đúng là không có chút tiến bộ nào, biết rõ Thiên Phách Kình vô dụng đối với hắn, lại còn sử dụng, nhất định là không còn chiêu nào sử dụng nữa.
- Ầm!
Tiếng kim loại va chạm keng keng chợt vang lên, chân khí hùng hồn của hai người lướt qua xung quanh, mặt đất chấn động, sân giác đấu trong nháy mắt đổ nát.
Thân thể Lý Vân Dương bay ra ngoài, bàn chân tạo thành một vết kéo chừng mấy thước trượt dài trên mặt đất, trong ánh mắt hắn hiện ra một tia kiêng kỵ, tu vi của hắn cao hơn Vương Hạo năm đẳng cấp nhỏ, còn có truyền thừa của Long Thần thượng cổ ở đây.
Nhưng Vương Hạo lại còn có thể khiến hắn bị đẩy lùi, điều này thật sự vượt ra ngoài dự đoán của hắn.
- Lão đại!
Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu vô cùng kinh ngạc, chỉ thấy Vương Hạo phun ra một búng máu, toàn thân bay ngược ra ngoài, phía sau lưng hung hăng đánh vào trên một tảng đá lớn.
Không kịp suy tư, hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu nhanh chóng tiến lên kiểm tra thương thế của Vương Hạo.
Lý Vân Dương lộ ra một ý cười kích động, hắn cuối cùng đã chiến thắng Vương Hạo, hắn cuối cùng có thể đi ra khỏi bóng ma Vương Hạo để lại cho hắn.
Đột nhiên vẻ mặt Lý Vân Dương nhất thời biến đổi, hắn quyết định đại biểu chính nghĩa tiêu diệt tai họa này, trả lại cho thế gian một mảnh yên lành.
- Lý Vân Dương, anh không nên quá đáng!
Lăng Tiêu chắn ở trước mặt Vương Hạo, trường kiếm trong tay không ngờ rút ra khỏi vỏ.
- Lăng Tiêu, bản tính của anh không xấu, tại sao lại muốn lăn lộn cùng người như thế, chìm đắm trong sa đọa!
Lý Vân Dương hừ lạnh một tiếng.
Sắc mặt Lăng Tiêu nghiêm túc nói:
- Xấu hay không xấu là do tôi tự kết luận, không cần anh tới nói đạo lý lớn, nếu như anh muốn động tới sư đệ của tôi, vậy trước tiên phải bước qua thi thể của tôi đã.
Lý Vân Dương nhíu mày lại.
- Vương Hạo rốt cuộc có gì tốt, đáng để anh thậm chí không muốn giữ lại tính mạng vậy?
Toàn thân Lăng Tiêu có một ngọn lửa nóng rực bạo phát, vẻ mặt quyết tâm nói:
- Chỉ cần hắn vẫn là sư đệ của tôi, vậy tôi làm một sư huynh lại không thể nhìn hắn có nguy hiểm mà không quan tâm.
Lý Vân Dương sửng sốt một chút, nghiêm túc vô cùng nói:
- Anh là một sư huynh tốt, nhưng tôi cũng sẽ không bỏ qua cho Vương Hạo!
Lúc này, hai người bạo phát ra khí tức cuồng bạo, sấm sét cùng ngọn lửa đang va chạm vào nhau nghiền nát sân giác đấu.
Đột nhiên, đồng tử của Lý Vân Dương chợt co lại, một lực lượng vô cùng dồi dào nhộn nhạo trong tứ chi bách hài của hắn, khiến hắn đau tới mức toàn thân co quắp.
- Làm sao có thể!
Lý Vân Dương che ngực, quỳ rạp xuống đất, cảm giác mình hít thở vô cùng khó khăn.
Lúc này, Vương Hạo được hai vị tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu nâng đỡ, đi tới, cười to nói:
- Lý Vân Dương, anh thật sự nghĩ rằng tu vi của anh mạnh mẽ hơn tôi, còn có Long Thần truyền thừa lại có thể chiến thắng được tôi sao?
- Đây là... Thiên Phách Kình!
Lý Vân Dương ngẩng đầu chấn động nhìn Vương Hạo, hắn không phải đã có thể phòng ngự được Thiên Phách Kình này sao? Vì sao còn có thể trúng chiêu?
- Anh có thủ đoạn phòng ngự Thiên Phách Kình, lẽ nào tôi cũng không biết thăng cấp Thiên Phách Kình sao?
Khóe miệng Vương Hạo khẽ cong lên, khẽ nói:
- Nổ cho tôi!
-Phụt...
Lý Vân Dương mở miệng phun ra máu tươi, hắn nghĩ mình ngăn cản được một đòn Thiên Phách Kình cuòng bạo cuối cùng, nhưng lần này Thiên Phách Kình mạnh hơn trước quá nhiều, khiến cho hắn căn bản không phòng ngự được.
- Lý Vân Dương, chấp nhận thua cuộc đi, anh cần phải đáp ứng tôi một việc!
Vương Hạo từ trên cao nhìn xuống Lý Vân Dương.
Lý Vân Dương lau vết máu ở khóe miệng, lạnh lùng nói:
- Tôi còn chưa có thua!
Vương Hạo bất đắc dĩ thở dài, lấy ra một con rối, phía trên viết lên ba chữ lớn Lý Vân Dương, đồng thời vẫn dính chút máu tươi do Lý Vân Dương phun ra ngoài.
Hai vị tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu hét lên một tiếng.
- Vu thuật thượng cổ!
Vẻ mặt Lăng Tiêu nhất thời mờ mịt, đây là kỹ năng gì? Vì sao hắn không có nghe nói qua?
Hai vị tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu cho Lăng Tiêu một ánh mắt đồng tình, vị này chính là người đầu tiên bị Vương Hạo dùng để thực nghiệm vu thuật thượng cổ.
Nhưng cho tới bây giờ Lăng Tiêu còn chẳng hay biết gì, cũng không biết chờ tới khi thấy cảnh tượng này dường như đã từng quen biết, hắn có thể kích động chém chết Vương Hạo hay không...