Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 525: Chương 525: Truyền thừa thượng cổ




Sân giác đấu.

Tất cả mọi người lập tức giải tán, chỉ còn lại có đoàn người Vương Hạo và Lý Vân Dương.

- Anh, anh lại có thể mang theo quân đoàn bên người!

Lý Vân Dương chấn động nhìn Vương Hạo, cảm giác đầu óc mình hoàn toàn không đủ dùng, không nghĩ ra người này rốt cuộc giấu ở chỗ nào?

Vương Hạo bĩu môi.

- Lý Vân Dương, anh có thể không nên nhà quê như vậy được không, mang theo một quân đoàn bên người lại có gì để ngạc nhiên chứ?

- Hừ!

Lý Vân Dương hừ lạnh một tiếng.

- Rút kiếm! Vương Hạo!

Vương Hạo cười tủm tỉm nói:

- Lý Vân Dương, muốn tôi chơi với anh thì không thành vấn đề, nhưng nếu như anh thua, phải ngoan ngoãn giúp tôi một việc.

Lý Vân Dương nhíu mày lại, gật đầu nói:

- Được, chỉ cần anh có thể chiến thắng tôi, như vậy tôi sẽ giúp anh chuyện này, nhưng điều kiện là chuyện này không thể là loại chuyện thương thiên hại lý.

- Được, tôi đáp ứng anh!

Vương Hạo mỉm cười lấy ra kiếm lớn Duệ Quang.

Đồng tử của Lý Vân Dương chợt co lại.

- Tại sao Duệ Quang lại ở trong tay của anh?

- Anh đoán đi!

Khóe miệng Vương Hạo khẽ cong lên, hai chân chợt đạp xuống đất, sát khí bắn về phía Lý Vân Dương.

- Tôi sẽ không đoán, nhưng tôi biết, các người sẽ gặp xui xẻo!

Lý Vân Dương hừ lạnh một tiếng, hắn lấy ra một thanh kiếm lớn không thua kém gì Duệ Quang, nghênh đón Vương Hạo.

- Lão đại!

Trên mặt hai vị tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu dâng lên vẻ lo âu, dù sao Lý Vân Dương người này thật sự không tầm người, Vương Hạo lại luôn lười biếng.

- Đinh...

Hai kiếm chạm vào nhau, ánh lửa bắn ra bốn phía, một tiếng kiếm lanh lảnh vang lên, hai người cũng nhanh chóng lui lại.

Lý Vân Dương lạnh lùng cười.

- Vương Hạo anh quả nhiên vẫn quá lười, qua thời gian dài như vậy, lại chỉ có thể là Vũ Vương cấp ba, hơn nữa lúc chiến đấu, động tác vcònẫn cứng đờ như vậy, nhất định cũng mất đi sự linh sống.

- Là thế sao?

Vương Hạo mỉm cười, vù một tiếng, hắn lập tức biến mất.

Hắn thường đi chiến trường mộng ảo tìm người chiến đấu, số lần chết tuyệt đối có thể đầy một lục địa, Lý Vân Dương mới từng trải 300 trận chiến sinh tử, so với hắn, kinh nghiệm chiến đấu đơn giản là nói đùa!

Đồng tử của Lý Vân Dương chợt co lại, nhanh, thật nhanh!

Không kịp ngẫm nghĩ nữa, Lý Vân Dương nhanh chóng xoay người, kiếm lớn trong tay nhanh chóng vung lên.

- Leng keng...

Lúc này, tia lửa bắn ra bốn phía, tiếng kiếm không ngừng vang lên, hai người anh tới tôi đi, nhảy lên nhảy xuống, không ai nhường ai.

Ba người Lăng Tiêu, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu há hốc mồm, Lý Vân Dương đã tiến hành 300 trận cuộc chiến sinh tử, kinh nghiệm chiến đấu phong phú.

Nhưng Vương Hạo khiêu chiến vượt cấp, còn có thể cùng Lý Vân Dương chiến đấu không phân cao thấp, đây là cái quỷ gì vậy?

- Lý Vân Dương, nếu như anh chỉ có chút thực lực nv, tôi thấy anh vẫn nên ngoan ngoãn giúp tôi đi!

Vương Hạo không nhịn được trêu chọc một tiếng.

Lý Vân Dương hừ lạnh một tiếng.

- Vương Hạo anh bớt coi thường người khác đi!

Vừa dứt lời, Toàn thân Lý Vân Dương bạo phát ra một đường ánh sáng màu vàng, phía ngoài da bao trùm lên một tầng vảy rồng với ánh vàng rực rỡ.

Vương Hạo sửng sốt một chút, bấm ngón tay tính toán, lập tức chửi một tiếng thô tục.

- Mẹ nó, lại có thể là truyền thừa Long Thần thượng cổ!

- Long Thần thượng cổ!

Ba người Lăng Tiêu, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu hít vào một hơi lạnh, thứ này có thể có liên quan tới thần, nhìn thế nào cũng không đơn giản!

Lý Vân Dương nhíu mày lại.

- Vương Hạo, anh tự nhiên lại có thể nhìn ra truyền thừa Long Thần thượng cổ của tôi?

Vương Hạo hầm hừ một tiếng, giơ kiếm lớn Duệ Quang trong tay lên, phía trên tuôn ra một kiếm khí sắc bén.

Giờ phút này, Vương Hạo biểu thị trong lòng mình không cân bằng, giá trị số mệnh Thiên Đạo của hắn có hơn 6 vạn, Lý Vân Dương mới hơn 5000, nhưng hắn sẽ không có gặp được truyền thừa thượng cổ nào, Lý Vân Dương lại gặp được.

Đây nhất định là do tên hỗn đản Thiên Đạo nào không dựa theo quy định làm việc, bao che cho con trai của mình, đánh tráo truyền thừa thượng cổ vốn phải thuộc về hắn cho Lý Vân Dương.

Hệ thống hết chỗ nói rồi, sức tưởng tượng này của kí chủ thật sự quá phong phú, còn nữa, sao luôn cảm giác mình quá tốt đẹp vậy?

Hệ thống giải thích:

- Giá trị số mệnh Thiên Đạo của Lý Vân Dương đã đạt đến ba mươi vạn, nhiều gấp năm lần so với kí chủ, nhận được truyền thừa của các Thần thượng cổ cũng hoàn toàn không thành vấn đề.

- Cái gì? Ba mươi vạn? Hắn làm chuyện gì lại có thể tăng trưởng nhanh như vậy?

Vương Hạo kinh ngạc kêu lên một tiếng, hắn hãm hại nhiều lần như vậy mới được hơn sáu vạn, nhưng Lý Vân Dương này dường như không có phụ thân hãm hại, làm sao có thể vượt qua hắn?

Hệ thống bất đắc dĩ.

- Phương pháp tính toán giá trị số mệnh giữa giá trị số mệnh của con trai Thiên Đạo và kí chủ khác nhau, kí chủ là bởi vì con trai của Thiên Đạo phát sinh cảm giác áy náy đối với anh, cho nên Thiên Đạo thêm vào bồi thường, nhưng mỗi lần con trai của Thiên Đạo nhận được kỳ ngộ, hoặc thực lực nâng cao, giá trị số mệnh này đều sẽ tăng trưởng.

- Mẹ nó!

Vương Hạo cả giận nói:

- Quả nhiên là con trai ruột, đãi ngộ này mạnh hơn lão tử nhiều!

Hệ thống đồng ý nói:

- Người ta nếu được gọi là con trai của Thiên Đạo, đương nhiên có đủ đãi ngộ tốt, các loại bảo hiểm, phúc lợi đầy đủ hết, sao có thể giống với kẻ làm công phản diện như anh, làm nhiều có nhiều, còn không có ngày nghỉ lễ.

- Cần gì quan tâm hắn có phải là con trai Thiên Đạo hay không, cũng không quan tâm hắn được truyền thừa của Long Thần thượng cổ gì đó, đến trước mặt của tôi, bảo đảm tôi sẽ đánh cho hắn thành một con sâu!

Vương Hạo hừ lạnh một tiếng, một khí tức khủng khiếp trong nháy mắt bạo phát ra.

- Tôi ngất, lão đại cuối cùng bạo phát rồi!

Hai vị tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu kích động, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng Vương Hạo khó chịu như vậy.

- Thật là khủng khiếp!

Sắc mặt Lăng Tiêu nghiêm trọng, Vương Hạo bạo phát ra khí tức mạnh hơn hắn không chỉ mười mấy lần, nếu như hắn chống lại Vương Hạo, tuyệt đối sẽ bị giết chết trong nháy mắt.

Đồng thời, Lăng Tiêu cũng phiền muộn muốn hỏng rồi, hắn vốn cho là mình thăng cấp đến chủng tộc siêu đẳng thì có thể kiêu ngạo nhìn bạn cùng lứa tuổi.

Nhưng ai biết, không chỉ có Lý Vân Dương có thể giết chết hắn trong nháy mắt, ngay cả Vương Hạo cũng có thể.

Nhất là Vương Hạo có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, điều này càng khiến cho hắn buồn bực muốn chết.

Phải biết rằng, mỗi ngày Vương Hạo chỉ biết chơi, mỗi ngày hắn chuyên cần khổ luyện, nhưng kết quả lại tuyệt nhiên ngược lại, vậy hắn làm sao có thể không phiền muộn được?

- Gào!

Lý Vân Dương nhìn thấy Vương Hạo bạo phát, cũng không dài dòng, kiếm lớn trong tay trong nháy mắt bạo phát ra một đường kiếm quang.

Đồng tử của Vương Hạo chợt co lại, chân di chuyển, tiếp theo nghiêng người.

Một giây tiếp theo, một đạo kiếm khí sắc bén hung bạo cướp đến, trong giây lát xé rách không trung, lướt qua bên mặt của hắn.

- Giở trò với tôi sao, anh còn chưa đủ tư cách đâu!

Vương Hạo hừ lạnh một tiếng, trong nháy mắt hóa thành bảy cái bóng xông về phía Lý Vân Dương.

Phá Thiên Cự Kiếm Quyết: Kiếm thứ ba, Tam Huyễn Ảnh Phân Thân Trảm!

Hai mắt Lý Vân Dương chợt mở ra, há mồm ra phát ra một đạo sóng âm cực mạnh.

- Gào!

- Tôi ngất, Âm Ba Công Kích!

Sắc mặt Vương Hạo đại biến, Âm Ba Công Kích này lại công kích gần như toàn bộ, cho dù chân thân của hắn trốn ở trong bảy ảo ảnh này, rõ ràng cũng không phòng ngự được.

Lúc này nếu như bị đánh trúng, nhất định sẽ choáng váng, đại tiểu tiện cũng không khống chế được.

Đương nhiên, hắn cũng có thể sử dụng phù ấn hộ thân, dễ dàng cản lại những công kích này.

Nhưng hắn vẫn muốn thử một lần, xem truyền thừa của Long Thần thượng cổ này rốt cuộc có trâu bò bao nhiêu, nếu thật sự không sai, vậy thì cướp thôi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.