Sân giác đấu vỡ nát.
Bên ngoài là khói lửa hỗn loạn, ở đây lại hết sức an tĩnh tứi mức quỷ dị.
Lý Vân Dương mặt lạnh nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, hắn đang điều tiết nội tức, chuẩn bị lấy truyền thừa của Long Thần thượng cổ về.
Tiền Vạn Dương đi tới trước mặt Vương Hạo, khẽ nói:
- Lão đại, Cô Dương, Tần Phong gửi tin tức tới, nói lực chiến đấu của đoàn Giác Đấu vô cùng cường hãn, hỏi lão đại có muốn toàn lực khai chiến hay không.
Vương Hạo khẽ gật đầu.
- Toàn lực xuất kích cho tôi, diệt cái đoàn Giác Đấu này đi.
Trần Diệu lo lắng nói:
- Lão đại, theo tin tức của Cô Dương bọn họ gửi tới, lực chiến đấu của đoàn Giác Đấu này không thua kém gì Thiếu Tướng Quân, hơn nữa số lượng lên tới hơn một ngàn vạn người, nhiều gấp ba lần so với Thiếu Tướng Quân.
- Sợ cái gì!
Vương Hạo bĩu môi.
- Thiếu Tướng Quân lại nắm giữ bản lĩnh bị thương có thể hút máu trị liệu, chỉ cần không chết ngay tại chỗ, như vậy lại vẫn chiến đấu nữa, chỉ là nhiều gấp ba đã tính là cái gì?
Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu suy nghĩ một lát, dường như cũng thấy có đạo lý.
Từ Vương Hạo cho Thiếu Tướng Quân xem cái gì tám tám xấu hổ quang vinh, những binh sĩ này không chỉ có chiến lực tăng lên gấp năm lần, chẳng biết tại sao lĩnh ngộ được một kỹ năng, đó chính là sau khi bị thương, có thể hấp thu máu tươi của đối thủ tới trị hết thương thế của mình.
Nhưng hậu quả của kỹ năng này mang đến chính là, chỉ cần Thiếu Tướng Quân sĩ binh không lập tức chết ở trong chiến đấu, như vậy bọn họ bị thương sẽ mở ra hình thức nổ tung, vì mạng nhỏ mà liều mạng giết địch, hấp thu máu tươi của đối thủ tới trị liệu cho bản thân.
Cũng chính bởi vì vậy, ở trong chiến đấu cùng Ám Tinh Linh Tộc, ba chữ Thiếu Tướng Quân có uy danh chấn động Nhân tộc và Ám Tinh Linh Tộc, khiến người ta nghe được cũng cảm giác da đầu tê dại.
- Sư đệ, lúc này chúng ta có phiền toái lớn rồi!
Lăng Tiêu lùi đến bên cạnh Vương Hạo, sắc mặt nghiêm trọng nói:
- Bọn họ bên kia hiện tại có ba gã Vũ Thần, chúng ta chỉ có một mình Hương Hương, lúc này nếu như là nhau, thua thiệt nhất định là chúng ta.
Vương Hạo nhíu mày nhìn về phía đoàn người của Bạch Linh, trừ ra Độc Lam Vương là Vũ Thần ra, hai người tới cùng Bạch Linh cũng là tu vi Vũ Thần, đây chính là chuyện rất không tốt.
Xem ra sau lần này qua đi, hắn nhất định phải chiêu mộ vài cao thủ đỉnh cấp cho Thiếu Tướng Quân mới được.
- Lão đại, làm sao bây giờ?
Tiền Vạn Dương không nhịn được hỏi.
Vương Hạo liếc mắt nhìn Lăng Tiêu, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Sư huynh, vì an toàn của mọi người, anh lại hi sinh một chút đi!
Lăng Tiêu khẽ gật đầu, vẻ mặt quyết ý nói:
- Không thành vấn đề, các người đi trước, tôi lưu lại ở đây giúp các người chống đỡ.
- Lăng Tiêu lão đại!
Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu bị cảm động, vị lão đại này quả nhiên rất nghĩa khí.
Tuy nhiên, sao với vị lão đại đầy nghĩa khí này, bọn họ càng muốn đi theo lão đại vô sỉ Vương Hạo này.
Bởi vì theo Vương Hạo không chỉ có có thịt ăn, còn có thể sống tiêu sái tự tại, không người nào dám động.
Nếu như theo Lăng Tiêu, cho dù không chết đói, nhưng tuyệt đối không thể tiêu sái nổi, cũng không gây ra được sóng gió gì.
Vương Hạo đảo mắt.
- Ai bảo anh hy sinh như vậy chứ?
- Không phải cậu nói là hi sinh sao?
Lăng Tiêu nghi ngờ nói.
- Tôi nói không có khả năng cái hi sinh này!
Vương Hạo mỉm cười, đột nhiên kêu lớn:
- Sư huynh, nếu anh và Lý Vân Dương đã hôn nhau, vậy chúng tôi đi đây! Từ nay về sau quên kẻ phụ tình này!
Hắn vừa nói dứt lời, mặt Lăng Tiêu hoàn toàn đen lại, tên sư đệ khốn kiếp này nói hi sinh, lại là hi sinh thanh danh của hắn, thật sự là buồn nôn.
Nghe vậy, thân thể của Bạch Linh run lên, nước mắt tràn ra khỏi viền mắt, che miệng nức nở khẽ nói:
- Lý đại ca, đây rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Tôi muốn chính miệng anh nói cho tôi biết, anh không thích nam nhân!
Lúc này, Bạch Linh cảm giác trái tim của mình thật đau, cô đường đường là đại tiểu thư của Bạch gia lần đầu tiên động tâm lại là một người bị gay, điều này bảo cô sau này làm sao gặp người được!
Thật ra cái này cũng không trách được Bạch Linh miên man suy nghĩ, từ sau khi cô và Lý Vân Dương quen biết, Lý Vân Dương vẫn từ chối tình yêu của cô.
Ban đầu, cô cho rằng tính cách của Lý Vân Dương là cao ngạo lạnh lùng, trong lòng chỉ muốn nâng cao tu vi, không có tâm tư để ý tới nhi nữ.
Nhưng cảnh tượng vừa rồi có khác gì hôn, điều này không khỏi làm cho cô suy nghĩ miên man.
Lẽ nào Lý Vân Dương và nam nhân kia thật sự có gì đó? Lẽ nào bọn họ là người yêu cũ, hiện tại tình xưa trỗi dậy? Hắn thật đúng là một gay sao? Bằng không tại sao phải cự tuyệt tình yêu của cô...
Độc Lam Vương ngay cả bước lên phía trước an ủi:
- Tiểu thư, tiểu thư thật sự suy nghĩ nhiều rồi, vừa rồi bọn họ thật sự đang cướp giật truyền thừa, hơn nữa, nếu như công tử Lý Vân Dương là gay, sớm đã lăn lộn cùng những dũng sĩ giác đấu kia, cho nên vừa rồi chẳng qua là bất ngờ, không thể trách công tử Lý Vân Dương được.
Hai Vũ Thần phía sau Bạch Linh cũng qua khuyên nhủ:
- Tiểu thư, tiểu thư vì công tử Lý Vân Dương bỏ ra nhiều như vậy, không chỉ có để cho hắn được tự do tu luyện trên Giác Đấu Tinh, cung cấp cho hắn các loại tài nguyên tu luyện, tim hắn cho dù là làm bằng đá, cũng sớm bị tiểu thư anh nung chảy, hắn không có khả năng thích một nam nhân được.
- Là thế sao?
Bạch Linh lau nước mắt, nhìn Lý Vân Dương với ánh mắt mong đợi, hi vọng Lý Vân Dương chính miệng nói ra mình không phải là gay.
Trong tròng mắt của ba gã Vũ Thần chợt bắn ra ra một ánh mắt bén nhọn, dường như chỉ cần Lý Vân Dương dám nói một chữ không, một giây tiếp theo sẽ bị băm thây thành vạn đoạn vậy.
Thân thể Lý Vân Dương dừng lại, trong lòng không hiểu sao lại chột dạ, trong nháy mắt trong đầu hắn nhớ tới cảnh tượng trước đây bị những nam tử cường tráng đạp hỏng, còn có hình ảnh ngọt ngào khi ở cùng Khố Lạp.
Thật ra, có đôi khi trong lòng Lý Vân Dương cũng sẽ tự hỏi mình, mình thích rốt cuộc là nữ nhân, hay là nam nhân?
Dù sao trước đây khi ở cùng với Khố Lạp, hắn thật sự rất vui vẻ, rất hạnh phuc, khiến cho hắn thật sự không biết mình là yêu con người Khố Lạp, hay là yêu trái tim người đó.
Nhìn thấy được một cảnh tượng như vậy, hai vị tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu đều dựng thẳng lên một ngón tay cái cho Vương Hạo, vẫn là vị lão đại này có biện pháp, nói vài câu lại gây ra mâu thuẫn nội bộ cho đối phương, khiến cho giữa bọn họ xuất hiện rạn nứt.
Thật đúng là chuyên gia gây xích mích ly gián, gậy quấy phân độc nhất vô nhị trên đời.
Vương Hạo nhìn Lăng Tiêu nhíu mày, ý tứ đã rất rõ ràng, tới anh biểu diễn đi!
Sắc mặt Lăng Tiêu còn đen hơn đáy nồi, sư đệ này thật sự quá vô sỉ, lại có thể hại sư huynh như vậy.
- Lẽ nào không có biện pháp gì khác sao?
Lăng Tiêu đen mặt lại hỏi.
Vương Hạo vô tội lắc đầu.
- Tôi thật sự không nghĩ ra được biện pháp khác!
Lăng Tiêu chưa từ bỏ ý định nói:
- Lẽ nào chúng ta không thể báo ra danh hiệu của Băng Cung sao? Tôi nghĩ Bạch gia nhất định sẽ cho Băng Cung một chút mặt mũi. “
Vương Hạo bất đắc dĩ thở dài.
- Lần này đi vội vàng, không có xin chứng nhận từ phía mẹ tôi, sư huynh anh chỉ đành phải ủy khuất một chút vậy.
Tiểu Bạch ngồi ở trên vai của Vương Hạo, đảo mắt, cái gì mà chưa cho chứng minh, nó đã tận mắt thấy Lâm Thi Kỳ điểm ở trên đầu của Vương Hạo một chữ “Băng“.
Đây rõ ràng chính là Vương Hạo muốn xem diễn trò, cho nên mới không báo ra danh hiệu của Băng Cung.
Tuy nhiên, loại bi kịch hiện thực này khẳng định còn hay hơn kịch truyền hình nhiều.
Nó làm một con thỏ có cá tính, có nội hàm, chắc chắn sẽ không bỏ qua loại trò hay này.
Nghĩ tới đây, Tiểu Bạch lấy ra một củ cà rốt, thần sắc kích động chờ trò hay mở màn...