Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 339: Chương 339: Duy trì hòa bình thế giới.




- Vương Hạo, hi vọng quyết định của ngày mai, ngươi sẽ không hối hận.

Quán Thiên để lại một câu uy hiếp, xoay người rời khỏi.

- Đùng…

Nhưng Quán Thiên vừa xoay người, Triệu Y Linh hất tay một cái, một đường lôi quang khủng khiếp đánh thẳng sau lưng Quán Thiên, lần nữa đánh Quán Thiên bay ra ngoài.

- Hừ, nam nhân của bản tiểu thư cũng dám uy hiếp, thật sự xem bản tiểu thư không tồn tại sao?

Triệu Y Linh lạnh lùng hừ một tiếng.

Nghe xong, đám học sinh rời khỏi dừng chân lại, xoay đầu nhìn Vương Hạo với ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.

Tuy rằng Vương Hạo ăn bám rất mất thể diện, nhưng có được một bà xã bá đạo, che chở khuyết điểm, xinh đẹp động lòng người, thực lực lớn mạnh như vậy, cho dù ăn bám thì sao?

Chỉ có điều, rất hiển nhiên, số phận của họ không có được bà xã như vậy.

- Thiếu gia!!!

Thủ hạ của Quán Thiên kinh hãi, vội vàng lên trước đỡ Quán Thiên dậy, sau đó không dám ở lại thêm giây phút nào, đi lên chiếc phi thuyền vũ trụ bất cứ lúc nào cũng sẽ hư hỏng.

Sau khi đám người Quán Thiên rời khỏi, đám học sinh thở phào nhẹ nhõm, hiện tại Vương Hạo cũng không có đối thủ, cũng không đến mức phải bắn đạn đạo tinh không!

- Các ngươi nói, Quán Thiên từ bỏ như vậy sao?

- Sao có thể được, hai mươi viên Thiên Văn Ngọc làm sao có thể từ bỏ như vậy.

- Không sai, cho dù là Quán gia cũng không thể nào xem thường hai mươi viên Thiên Văn Ngọc này.

- Nếu nói như vậy, chờ Quán Thiên trở về, chẳng phải Vương Hạo sẽ nguy hiểm.

- Nguy hiểm cái gì, Vương Hạo là ai, không cần ta nhắc ngươi phải không?

- Điều này cũng nói không chừng, cho dù Quán gia vì thể diện hay là nội bộ cũng sẽ không bỏ qua như vậy.

- Ta cảm thấy cũng đúng, chỗ dựa của Vương Hạo là rất ghê gớm, nhưng Quán gia cũng không phải dạng vừa.

- Hai bên đều không đơn giản, ta đoán là sau cùng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

- Không sai, hiện tại là thời điểm chống lại ngoại tộc, chắc chắn mọi người sẽ không làm lớn chuyện.

- Nếu như vậy, vậy ta cảm thấy nhất định là Vương Hạo chịu thiệt thòi.

- Có lý, địa vị của Quân bộ trong thời kỳ chiến tranh không cần giải thích cũng rõ. Một đứa ranh con như Vương Hạo, sợ là không nhiều người sẽ để ý đến cảm nhận của hắn.

- …

Triệu Y Linh khẽ nhíu mày liễu, hỏi:

- Chàng dự định làm sao giải quyết chuyện này?

Vương Hạo đột nhiên ôm lấy Triệu Y Linh, buồn bã khóc.

- Bà xã, vừa rồi ta chỉ vì giả vờ nam nhân trước mặt nàng mới làm như vậy, thật ra ta căn bản không thể nào chiến thắng Quán gia.

Hôn nhân ngủ không thức.

Triệu Y Linh sững sốt, đây là Vương Hạo không sợ trời, không sợ đất hay sao?

Sinh vật nữ sinh xung quang đều lộ vẻ khinh bỉ, đây làm sao là nguyên soái thiết huyết, rõ ràng chỉ là gã công tử bột vô sỉ ăn bám còn muốn thể diện.

- Đừng khóc, chờ chút ta thông báo gia gia, bọn họ sẽ không ra tay với chàng đâu.

Triệu Y Linh vội an ủi nói.

Nhưng trong lòng Triệu Y Linh chung quy cảm thấy chỗ nào không đúng lắm, phải biết rằng lúc trước Vương Hạo đối mặt với cả Liên Bang Diệu Thiên cũng không nói qua sợ, hiện tại nói sợ một Quán gia, có khả năng sao?

Sinh vật nam sinh xung quanh đều lộ vẻ ngưỡng mộ, ăn bám đến mức độ này, không thể không nói một câu, cao nhân đấy!

Vương Hạo vùi đầu trên hung khí của Triệu Y Linh, vô cùng đau thương nói:

- Ta không sợ chết, nhưng ta có lỗi với liệt tổ liệt tông của Vương gia, không để lại thế hệ sau cho Vương gia, bà xã, xin nàng cho ta làm một hiếu tử có được không?

- Khinh, lưu manh thối!

Triệu Y Linh đỏ mặt khẽ cằn nhằn một tiếng, một phát đẩy Vương Hạo ra khỏi, sau đó ôm lấy Tiểu Bạch xoay người nhanh chóng rời khỏi.

Nàng vốn tưởng rằng Vương Hạo thật sự gặp rắc rối to, nhưng ai biết được càng nghe càng không hợp lý.

Còn làm hiếu tử!

Nếu có loại hiếu tử như thế, sợ là lão tổ tông cũng có thể tức đến sống lại.

Đồng thời, Triệu Y Linh cảm thấy tên khốn này càng ngày càng xấu, không ngờ muốn lừa nàng làm chuyện xấu hổ, sau đó sinh em bé.

Vương Hạo lộ vẻ đáng tiếc tiễn Triệu Y Linh rời khỏi, khẽ than nói:

- Vì sao trên người nàng lại có loại phẩm chất tam tòng tứ đức chứ?

- Tam tòng tứ đức?

Tiền Vạn Dương ngơ ngác tại chỗ, suy nghĩ trong đầu, thật sự không thể nào so sánh Triệu Y Linh và tam tòng tứ đức có quan hệ với nhau.

Vương Hạo khinh bỉ nhìn Tiền Vạn Dương.

- Ngươi thật ngốc, ngay cả tam tòng tứ đức cũng không biết. Tam tòng là, không dịu dàng, không chu đáo, không nói lý lẽ; Tứ đức là nói không được, mắng không được, đánh không được, chọc không được.

Tiền Vạn Dương ngơ ngác tại chỗ, cho Vương Hạo một ngón tay cái, lão đại này tổng kết rất đúng, thật sự Triệu Y Linh là nhân vật đại diện trong tam tòng tứ đức.

Trần Diệu mang theo Tần Phong đến trước mặt Vương Hạo.

- Lão đại, Tần Phong đã đồng ý làm thượng tướng, sau này sẽ tuân theo lão đại.

- Nguyên soái đại nhân!

Tần Phong nắm quyền chắp tay nói.

Vương Hạo gật đầu, nhưng trong lòng lại có chút thất vọng, đứa trẻ này đã bị đánh một lần thì đồng ý gia nhập, xem bộ dáng rất thiếu lòng chính nghĩa.

Sau này phải tăng cường giáo dục phương diện này thật tốt mới được, sau đó lại tiễn đi cho người ta đánh, cho đến khi thức tỉnh lòng chính nghĩa bất diệt mới thôi.

Trần Diệu không nhịn được hỏi:

- Lão đại, hiện tại Quán Thiên trở về nhất định sẽ mang người đến đây, chúng ta có cần thông báo Cô Dương, khiến hắn lái quân vương bài qua đây không?

Vương Hạo gãi cằm.

- Hiện tại Cô Dương đang xây dựng tinh cầu của ta, ngoài ra bốn chiếc chiến hạm Dũng Khí cũng đã đến rồi, phải bận rất nhiều việc, cho nên không cần bọn họ đến đây.

Tiền Vạn Dương nhíu mày nói:

- Nhưng nếu không có quân vương bài đến bảo vệ lão đại, tiểu đệ sợ là Quán Thiên sẽ hỗn láo không kiêng kỵ.

Vương Hạo bĩu môi.

- Qua hai ngày nữa là thời gian tiểu bối của hai liên bang lớn so tài, đến lúc đó ta sẽ đi thi đấu, hắn có thể gây rắc rối cho ai chứ?

- Nhưng sau khi thi đấu thì sao?

Tiền Vạn Dương có chút lo lắng nói.

Vương Hạo khẽ nhếch khóe miệng.

- Ta đã khiến Thu Lôi giúp ta đi tìm ba con gấu, chắc là bọn họ rất nhanh trở về, đến lúc đó ta cho Quán Thiên mười lá gan hắn cũng không dám động đến ta.

- Ba con gấu!

Trong đầu của hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu lập tức nghĩ đến ba huynh đệ Vũ Đế.

Trần Diệu không nhịn được hỏi:

- Nhưng lão đại, hiện tại Vũ Đế đều lên tiền tuyến rồi, ba con gấu này sẽ đến sao?

Vương Hạo bĩu môi, vô cùng khinh bỉ nói:

- Ba con gấu này không có đi tiền tuyến, nói cái gì muốn ở lại Liên Bang Tinh Tế duy trì hòa bình thế giới , thật không biết xấu hổ.

Sắc mặt của hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu tối đen, hòa bình thế giới cần ba con gấu này trông giữ bảo vệ sao? Thật sự xem cảnh sát ăn cơm trắng lớn lên sao?

Còn ánh mắt khinh bỉ của Vương Hạo là ý gì?

Tự mình không muốn đi chiến trường, không ngờ còn dám khinh bỉ ba con gấu, đây rốt cục ai không biết xấu hổ hơn!

Tần Phong lộ vẻ chê bai, trong lòng vô cùng xem thường loại tham sống sợ chết như vậy.

- Vậy lão đại, chuyện chúng ta chiêu binh…

Tiền Vạn Dương hỏi.

Vương Hạo gãi cằm, hỏi:

- Chiêu binh? Các ngươi nói xem chúng ta chiêu nữ binh thì sao?

- Nữ binh?

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu lộ ra một nụ cười đầy thâm ý.

Tần Phong lắc đầu phủ định.

- Không được! Tuy rằng ta không kỳ thị nữ nhân làm lính, nhưng nữ sinh của đại học Thiên Bắc cũng chưa từng thấy qua máu, thử hỏi chiêu mộ loại binh này có tác dụng gì?

Vương Hạo lộ vẻ mặt nghiêm túc dạy dỗ nói:

- Tuy rằng nữ sinh của đại học Thiên Bắc không phải loại hoa hồng xinh đẹp, nhưng bọn họ trẻ trung, xinh đẹp, đây mới là nguyên nhân chiêu mộ họ.

- Trẻ trung, xinh đẹp?

Tần Phong có chút tức giận, chẳng lẽ nguyên soái háo sắc này muốn làm loạn trong quân đoàn?

Vương Hạo nhìn Tần Phong bằng ánh mắt khinh bỉ.

- Thiếu niên ngươi vẫn quá trẻ, chẳng lẽ không biết hiện tại không dễ dàng chiêu binh, cần phải dùng những nữ binh này làm mồi nhử mới có thể thoải mái chiêu được binh! Hơn nữa khi đám binh sĩ mệt mỏi rồi, còn có thể khiến nữ binh nhảy múa, giải tỏa một chút áp lực.

- Đây…

Tần Phong nhíu mày suy nghĩ, cảm thấy Vương Hạo nói rất có lý, nhưng không biết vì sao hắn chung quy cảm thấy động cơ của Vương Hạo không thuần…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.