Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 353: Chương 353: Giác tỉnh




Đường biên giới.

Cao tầng của hai đại liên bang hoàn toàn phát điên.

Vương Hạo này rốt cuộc muốn gây ra động tĩnh lớn thế nào mới chịu ngừng đây a!

Người ta thật thà ngoan ngoãn tham gia so tài, nhưng hắn không ngờ lại đi khiêu khích yêu thú, đồng thời còn dẫn theo yêu thú chạy loạn khắp nơi, sau đó uy hiếp tuyển thủ dự thi giao ra điểm số.

Tình cảnh như thế, khiến cho bọn họ ngay cả quan sát học sinh có thiên phú, có tiềm lực hay không. . . đều làm không được, thử hỏi tranh tài như vậy còn có một chút ý nghĩa gì chứ!?

Cuối cùng một cuộc thi đấu ngon lành vậy bị Vương Hạo làm hỏng rồi.

Hơn nữa còn là bị phá hủy triệt để, biến thành sự biểu diễn của một mình hắn.

Chỉ có điều, khiến cho các vị cao tầng đại lão buồn bực và không hiểu nổi chính là, Vương Hạo rốt cuộc làm thế nào khiến cho cả đám yêu thú kia đuổi theo hắn không buông? !

Phải biết, bọn họ xem đi xem lại đoạn phim về Vương Hạo, cũng chỉ thấy hắn giơ ngón tay giữa lên, những động tác khác đều không có.

Chẳng lẽ những yêu thú kia cũng biết ngón giữa đại biểu ý gì!?

Cao tầng của Tinh Tế Liên bang tụ lại cùng một chỗ mở ra cuộc họp.

Phía trên ngồi bảy lão đầu, những người này chính là bảy lão quái vật còn sót lại của Tinh Tế Liên bang.

Trong đó có Kiếm Thái Phong, gia gia của Hạ Vi Vi là Hạ Đông Thăng, sư công của Nhạc Huyên - Trần lão, cùng với hội trưởng của Công hội Dược phẩm - Thủy Dao.

Mà các nhân vật cao tầng ngồi phía dưới đại biểu cho các đại thế lực của Tinh Tế Liên bang. Bọn họ một mực cung kính, không mảy may thể hiện ra uy nghiêm của họ trước mặt người bên ngoài.

- Đều đã trễ rồi, mấy nhân vật phong lưu, còn xem triều này, thật là bá khí vô cùng!

Hạ Đông Thăng tay vuốt chòm râu cẩn thận bình phẩm.

Quan Tân Hùng hừ lạnh một tiếng:

- Bài thơ này hoàn toàn có thể nhìn thấu Vương Hạo là một người có dã tâm, nếu như cứ tiếp tục như thế, nội bộ Tinh Tế Liên bang nhất định sẽ bị hắn làm cho đại loạn.

Tô Mộc cười lạnh nói:

- Đường đường là đại tư lệnh của Quân bộ, không ngờ lại sợ một đứa nhỏ mười bảy mười tám tuổi, nói ra ngoài cũng không sợ thế nhân cười đến rụng răng.

Băng Xảo che miệng cười nói:

- Trong mắt của tôi, đứa nhỏ Vương Hạo này chỉ là hoạt bát một chút, không có sự uy hiếp lớn như vậy.

Thu Lôi gật gật đầu:

- Văn thái của Vương Hạo thế nhân đều biết, viết bài thơ mà đã nói hắn có dã tâm, đại tư lệnh không khỏi rất võ đoán chứ!?

- Có dã tâm là chuyện tốt!

Kiếm Thái Phong cười nói:

- Nếu như thế nhân không có dã tâm, thế giới làm sao tiến bước? Thế giới này vốn chính là thế giới của cường giả, người nào có bản lãnh, người đó coi như làm chủ nhà.

Vừa dứt lời, nhân vật cao tầng của tất cả các thế lực lớn đều kinh hãi, Kiếm Thái Phong đây là ý gì? Chẳng lẽ ông ta ủng hộ Vương Hạo thống lĩnh Tinh Tế Liên bang ư!? Vậy các đại quý tộc phải làm sao!?

Khiến cho cao tầng của các thế lực lớn không ngừng cả kinh là, sáu lão quái vật còn lại phía trên không ngờ lại không có chút phản ứng nào.

Sau khi Hạ Đông Thăng phẩm đọc xong bài thơ, không nhịn được thở dài nói:

- Tên tiểu tử này thiên phú tốt, văn thái hay, vốn nghe nói hắn có quan hệ mập mờ với nha đầu nhà của chúng ta, lão phu vốn rất không cao hứng, hiện tại thấy hắn cũng được rồi.

Nghe vậy, mọi người tại chỗ lại cả kinh nhìn Hạ Đông Thăng, đây là muốn gả Hạ Vi Vi cho Vương Hạo sao!?

Trần lão hừ lạnh một tiếng:

- Hạ lão đầu, ngươi thật giống như không có rõ ràng, rằng Vương Hạo cùng Nhạc Huyên có hôn ước a!

- Hôn ước!?

Bốn vị hiệu trưởng Tô Mộc trợn tròn mắt, loại chuyện như vậy tại sao bọn họ chưa nghe nói qua!?

Hạ Đông Thăng bĩu môi:

- Không nói bọn họ chỉ mới có hôn ước, cho dù bọn chúng kết hôn, con rể mà Hạ gia ta coi trọng cũng nhất định phải thật thà ngoan ngoãn ly hôn, sau đó tới cưới nha đầu nhà ta.

Sắc mặt Trần lão biến thành đen:

- Hạ lão đầu, ngươi không khỏi quá bá đạo rồi!

Hạ Đông Thăng khinh thường hừ một tiếng:

- Bá đạo là truyền thống của người Hạ gia ta, mà Hạ gia ta cũng có tư bản bá đạo, đừng tưởng rằng lão phu gần đây đánh vài ván cờ với ngươi, ngươi có thể mù quáng so tài ở trước mặt lão phu.

- Ông. . .

Trần lão tức mình đến mức kêu la như sấm.

Thủy Dao tằng hắng một cái:

- Các người cũng không cần có ý đồ với Vương Hạo nữa, ta nhận được tin tức, mẹ của hắn đã giác tỉnh rồi.

- Giác tỉnh rồi!

Sáu lão quái vật ở đây chợt co rụt đồng tử lại, một luồng hơi lạnh từ bàn chân xông lên thiên linh cái.

- Giác tỉnh!?

Ở đây những người khác gương mặt mờ mịt, hiển nhiên chưa từng nghe qua giác tỉnh đó là thứ gì.

Kiếm Thái Phong thận trọng hỏi:

- Chẳng lẽ mẹ của Vương Hạo là mười tám năm trước. . .

Thủy Dao gật gật đầu:

- Cô ta chính là vị mười tám năm trước, giờ này cô ta đã giác tỉnh thành công, tôi đoán chừng trong thời gian không dài lắm sẽ trở về.

Hạ Đông Thăng ngẩn người nói:

- Cô ấy kết hợp với Vương Thiên Dật từ lúc nào vậy a!?

Thủy Dao lắc lắc đầu:

- Tôi cũng không biết, tôi có thể biết được Vương Hạo là con trai của cô ta, là bởi vì cô đã đưa tin tức cho tôi vào nửa năm trước nên mới biết, nếu không tôi căn bản sẽ không biết được cô ta còn có con trai lưu tại Tinh Tế Liên bang.

- Ực ực. . .

Sáu lão quái vật nuốt ngụm nước bọt, toàn bộ đều cảm giác tiếp theo bên trong sẽ có chuyện lớn xảy ra.

Tô Mộc nhăn mày lại, hồi tưởng một ít chuyện năm đó.

Ông ta biết mẹ của Vương Hạo, một người phụ nữ nhỏ xinh đẹp phi thường, hiền lành, nhưng khiến ông ta thực tế không nghĩ tới chính là, người phụ nữ đó lại có loại lai lịch kinh khủng ấy, ngay cả bảy vị này đều sợ hãi như thế.

- Có lẽ năm đó là mình đã trách lầm cô ta.

Tô Mộc thở dài, sau khi sinh Vương Hạo, ông ta chưa từng thấy qua người con gái này, vốn nhận định cô ta đã từ bỏ hai cha con.

Nhưng bây giờ suy nghĩ kỹ một chút, Vương Thiên Dật giống như căn bản không bị ném bỏ một chút nào, có lẽ bên trong đó còn có rất nhiều sự tình không muốn cho người ta biết đã xảy ra.

Quan Tân Hùng nhăn mày lại, ông ta tuy rằng nghe không hiểu những lão già dịch này đang nói gì, nhưng ông ta có một chút nghe hiểu, đó chính là lai lịch hết sức khủng khiếp của mẹ Vương Hạo.

Thậm chí kinh khủng đến khiến cho bảy lão bất tử còn sót lại của Tinh Tế Liên bang này cũng cảm thấy sợ hãi.

- Nếu như vậy, vì ích lợi và địa vị của gia tộc, ta phải gia tăng tốc độ giết chết Vương Hạo. . .

Hai tròng mắt Quan Tân Hùng lập lòe một đạo hàn quang.

Với sự thấu hiểu của ông ta đối với Vương Hạo, tiểu tử này là loại người có thù tất báo, chỉ cần ngươi cho hắn một chút không thoải mái, hắn khiến cho ngươi cả đời không thoải mái.

Cho nên kết quả giữa hai người đã sớm chú định, không phải Vương Hạo chết, thì là bọn họ vong.

Nếu như vậy, không bằng thừa dịp người mẹ lợi hại đó của Vương Hạo chưa tới, lén lén lút lút giết chết hắn, sau đó giả vờ cái gì cũng không biết, có lẽ còn có thể giả mù cho qua, dù sao cũng tốt hơn so với ngồi chờ chết.

Mà nhân vật cao tầng của các thế lực lớn có mặt ở đây, vẫn là gương mặt mờ mịt, hiển nhiên chưa từng nghe qua mẹ Vương Hạo là ai.

Nhưng bọn họ lại hiểu một chuyện, Vương Hạo này không chọc nổi.

Đồng thời trong đầu bọn họ cũng cẩn thận ngẫm nghĩ, có vẻ như bọn họ không có thù oán gì với Vương Hạo.

Tuy nhiên, Thu Lôi lại hưng phấn cực kỳ, đây tuyệt đối là niềm vui bất ngờ. Hắn vốn chỉ nhìn trúng thiên phú của Vương Hạo, nhưng ai ngờ hắn còn có bí mật không muốn người biết.

“Xem ra ta phải phải đầu tư lớn thêm mới được.”

Thu Lôi liếc Quan Tân Hùng một cái, cho dù Quan Tân Hùng tính toán làm quyết định gì, đối với công ty Thiên Hỏa bọn họ mà nói cũng không tốt.

Nếu như Quân bộ toàn lực lôi kéo Vương Hạo, như vậy công ty Thiên Hỏa bọn họ tương lai lấy được lợi ích chắc là phải bị phân đi một phần.

Mà nếu như Quân bộ muốn đối phó Vương Hạo, vậy xúc động ích lợi của công ty Thiên Hỏa, hắn tuyệt đối không cho phép loại chuyện như vậy xảy ra. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.