Minh Thần tinh.
Vạn thú bôn đằng, đại địa chấn động.
Độc Giác thú dựa vào tốc độ cực nhanh, bỏ lại yêu thú khác sau lưng.
Về phần Vương Hạo thì ngồi trên Độc Giác thú, nhàn nhã hát ca, đồng thời thỉnh thoảng làm động tác ngón giữa khinh bỉ đối với yêu thú sau lưng. Những yêu thú đó bị khơi dậy sự tức giận, sau đó đuổi theo hắn không buông.
Mà tuyển thủ dự thi thấy tình cảnh này, bị dọa xoay người chạy, không dám chờ lâu một giây đồng hồ.
- Những yêu thú kia đã xảy ra chuyện gì?
- Ai biết, hẳn là thú triều trong truyền thuyết ha!
- Các ngươi xem, Vương Hạo tại sao ngồi trên người Độc Giác thú?
- Đúng vậy! Không phải nói Độc Giác thú tính tình cao ngạo, căn bản sẽ không để ý tới nhân loại, hiện tại cho Vương Hạo ngồi ở trên người nó là cái quỷ gì chứ?
- Thật là khiến người ta hâm mộ, không ngờ lại có thể thu phục sử dụng Độc Giác thú.
- Thì vậy, đây là chỉ Võ vương Độc Giác thú, tốc độ tuyệt đối lợi hại bạo luôn.
- Đối mặt hàng vạn con yêu thú, không ngờ lại có thể thoải mái chạy dẫn đầu, cái này nếu nhanh chóng tăng tốc độ, tuyệt đối có thể đạt đến tốc độ âm thanh.
- . . .
Khóe miệng Vương Hạo nhếch lên một nụ cười âm hiểm, cỡi Độc Giác thú đi tới bên cạnh một nam sinh gần nhất:
- Người anh em, giao điểm số ra đây!
Nam sinh liếc Vương Hạo một cái, khinh thường nói:
- Vương Hạo, cậu chưa tỉnh ngủ hả! Tôi làm sao lại giao điểm số cho cậu chứ.
- Tại sao có ít người luôn muốn khiêu chiến tớ thế chứ!?
Vương Hạo thở dài, nhấc chân liền đá lên mặt tên nam sinh này.
- A!
Nam sinh tại chỗ kêu thảm một tiếng, bay ngược ra sau.
Mà lúc này, yêu thú chen chúc lao xuống đã đến. Trận thế với khí thế hung hăng ấy khiến nam sinh bị hù dọa sợ vỡ mật.
Không kịp ngẫm nghĩ nữa, nhanh chóng mở ra truyền tống thủ hoàn về nhà.
Tuyển thủ dự thi chung quanh mí mắt run lên, tên khốn nạn này làm sao lại xấu xa như vậy chứ! Nếu như không phải vừa rồi người đó chạy nhanh, nói không chừng đã bị đạp thành thịt nát rồi.
Vương Hạo nhìn người bốn phía chạy trốn, mỉm cười hỏi:
- Các vị, không cần tôi nói thêm gì nữa chứ!?
Người chung quanh sắc mặt hoàn toàn biến thành đen. Tên khốn nạn này thực tế quá xấu xa rồi, đây là trắng trợn thừa dịp cháy nhà hôi của a!
Tuy nhiên, sau khi mọi người thấy Vương Hạo lại giơ chân lên, thì lập tức ngoan ngoãn giao ra điểm số.
Dù sao chỉ cần không sử dụng truyền tống thủ hoàn, như vậy thì không tính là đào thải, bọn họ cũng còn có cơ hội thu được điểm số trên người những người khác.
Nhưng nếu họ sử dụng truyền tống thủ hoàn đi trở về, đây cũng có nghĩa là trực tiếp đào thải, cho dù đạt được bao nhiêu điểm số cũng vô dụng.
- Nễ chuyện các người đều rất phối hợp, vậy thì mau sử dụng truyền tống thủ hoàn trở về đi!
Vương Hạo phất tay áo.
Vừa dứt lời, sắc mặt của tuyển thủ dự thi chạy trốn chung quanh tất cả đều một màu đen.
- Vương Hạo, cậu không được hiếp người quá đáng!
- Chúng ta đều đã giao ra điểm số rồi, cậu còn làm như vậy là quá ghê tởm.
- Vương Hạo, mọi người sau này đều là chiến hữu chống đỡ Ám Tinh linh, cậu không cần thiết làm tuyệt như thế chứ!
- . . .
Vương Hạo bĩu môi:
- Các người chẳng lẽ chưa từng nghe qua, không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo sao!? Bảo tôi làm chiến hữu cùng đám heo các người, các người chưa tỉnh ngủ hả?
- Cậu. . .
Mọi người tại đây tức giận sắc mặt tái xanh.
Nhưng sau khi bọn họ thấy Vương Hạo móc ra một trái lựu đạn, chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn khai mở truyền tống thủ hoàn về nhà.
Đúng lúc này, một tiếng kêu cứu kinh hoảng truyền đến:
- Vương Hạo ca ca, cứu mạng a!
Vương Hạo quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tiểu nha đầu Mạch Manh Manh đang mang gương mặt kinh hoảng chạy tới phía hắn, chỉ có điều tốc độ so với võ giả bình thường mà nói chậm hơn rất nhiều.
Chẳng qua là cũng đúng, nha đầu này là Độc sư, chơi đùa độc dược, tốc độ chậm cũng thuộc về chuyện bình thường.
Hai mắt Vương Hạo tỏa sáng, lẩm bẩm nói:
- Chẳng lẽ là ông trời già thấy ta tịch mịch, cho nên cố ý đưa tới một cô nàng, để cho ta được thưởng thức trò chấn động trên ngựa sao!?
Mà khi Vương Hạo nghĩ đến có ba vạn cái vệ tinh trên đỉnh đầu, tâm tình trong nháy mắt liền khó chịu.
Hắn cũng không có xuất đạo làm diễn viên, cũng không có hứng thú ham thích miễn phí chia sẻ cùng người khác nữ nhân của bản thân mình.
Chẳng qua là mặc dù không cách nào làm cho sự việc trôi chảy, nhưng mỹ nhân trong lòng, coi như là một loại an ủi.
Nghĩ tới chỗ nầy, Vương Hạo gương mặt chính khí hét lớn:
- Manh Manh đừng vội, Vương Hạo ca ca đến đây!
Khi nói chuyện, Vương Hạo điều khiển Độc Giác thú nhanh chóng phóng đi về phía Mạch Manh Manh.
Mạch Manh Manh nhìn Vương Hạo tiếp cận từng chút một, gương mặt xinh đẹp hiện lên một chút đỏ ửng khó hiểu. Vào lúc cô gặp nguy hiểm, Vương Hạo cưỡi Độc Giác thú thần thánh tới cứu cô, chẳng lẽ đây là bản truyện cổ tích chân thực hoàng tử cứu công chúa sao? !
Khi Vương Hạo cưỡi Độc Giác thú đi tới bên cạnh Mạch Manh Manh, đưa tay chụp tới, ôm cái eo thon nhỏ của cô nhắc tới trên lưng của Độc Giác thú.
- Manh Manh, em phải ngồi yên, ngàn vạn không thể té xuống.
Vương Hạo ôm chặt lấy Mạch Manh Manh từ phía sau, một bàn tay nắm lấy tay nhỏ bé của cô, tay kia thì đã rơi vào nơi bụng dưới, tuy rằng cách quần áo, nhưng vẫn có thể cảm nhận được vẻ mềm mại kinh người ấy.
Gương mặt xinh đẹp của Mạch Manh Manh đỏ bừng. Cô có thể rõ ràng cảm nhận được, tay Vương Hạo bắt đầu không ở yên, đồng thời phía sau lưng còn có cái gì chỉa vào cô.
Đối với cái vật ở sau lưng, cô là Dược Tề sư này làm sao có thể không hiểu được. Dù sao có thể lên làm dược tề sư, sự thấu hiểu đối với thân thể người có thể nói là điều kiện cơ bản nhất.
Nghĩ tới chỗ nầy, thân thể Mạch Manh Manh bất động thần sắc xê dịch một chút về trước.
Mà Vương Hạo lại kéo Mạch Manh Manh lại, gương mặt nói ra vẻ giáo dục nghiêm túc:
- Manh Manh không nên lộn xộn, nếu té xuống vậy phải làm thế nào!?
- Vương Hạo ca ca, anh biến thành xấu xa rồi. . .
Mạch Manh Manh đỏ mặt, tim nhanh chóng đập lên từng hồi không ngừng.
Vương Hạo nghiêm túc nói:
- Nói bậy, anh làm gì biến thành xấu, rõ ràng là em biến thành đẹp ra, khiến anh rối tung lên rồi.
- YAA.A.A..! !
Mạch Manh Manh dùng tay nhỏ bé bưng kín khuôn mặt đã đỏ ửng lên. Đồ lưu manh này làm sao có thể nói lời lộ liễu thế, nhưng trong lòng cô lại có một chút mừng thầm khó hiểu.
Nhìn dáng dấp nhỏ nhắn thẹn thùng đó của Mạch Manh Manh, trong lòng Vương Hạo giống như mèo thèm quào cấu vậy, hận không thể lập tức xách “thương” dọn dẹp cô tiểu yêu tinh này.
Thế nhưng ba vạn cái vệ tinh trên đỉnh đầu kia, lại làm cho hắn chỉ có thể thu hồi những tâm tư của tiểu nhân này.
- Được rồi, coi như bồi dưỡng tình cảm trước là được rồi.
Vương Hạo bất đắc dĩ thở dài, ôm thật chặt Mạch Manh Manh vào trong ngực.
Đồng thời dùng hoàn toàn nghị lực dời đi tầm mắt, giơ ngón tay giữa lên đối với bầy yêu thú phía sau lưng, khiến cho những yêu thú kia như quả cầu tuyết, càng lăn càng nhiều.
Sau đó hắn dẫn theo yêu thú hoành hành khắp nơi, nơi đi qua, một mảnh hỗn độn.
Đồng thời Vương Hạo cũng làm lại một chiêu cũ, đối với những tuyển thủ dự thi không giao ra điểm số, trực tiếp tống tặng một đá cho bọn họ về với ông bà già ở nhà.
Còn đối với những tuyển thủ dự thi giao ra điểm số, hắn sẽ hảo tâm lấy ra lựu đạn giáo dục bọn họ, phía ngoài quá nguy hiểm, hay là đi về nhà tìm mẹ đi!
Bị Vương Hạo quậy một phát như thế, toàn bộ hiện trường thi đấu trong nháy mắt hỗn loạn, tiếng khiếu nại càng liên miên bất tuyệt.
- Leng keng, chúc mừng Túc Chủ được nhận định thành tên bại hoại tuyệt thế, tổng cộng thu được 20 vạn điểm tội ác. . .
Hai mắt Vương Hạo tỏa sáng, lên tiếng cao giọng thét lên:
- Từ xưa đến nay, được mấy ai phong lưu, còn xem sáng nay. . . Đám cặn bã, đừng tưởng rằng chơi cái tròn Lam Nguyệt ham chơi là có thể rất lợi hại, trước mặt kẻ chuyên bật hack như ta, các người vẫn là đống cặn bã. ..
Mạch Manh Manh quay đầu nhìn một bên mặt của Vương Hạo, cảm giác cả người trong nháy mắt say rồi, loại khí phách dám coi rẻ nam nhân anh hào của thiên hạ này, thế gian có mấy người con gái có thể ngăn cản được tình cảm của mình mà không yêu chứ?
Chỉ có điều Lam Nguyệt ham chơi đó là gì? !