Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 351: Chương 351: Thi đấu? Du lịch?




Minh Thần tinh, phía trước một cái ao nước nhỏ.

Vương Hạo bày từng củ cà rốt ngay ngắn dưới đất.

Hắn đã theo dõi con Độc Giác thú này một ngày, nhưng con vật này không chỉ có thực lực của Võ vương, lại vô cùng cảnh giác, ngay cả tốc độ cũng nhanh kinh người.

Cho dù hắn muốn bắt, cũng bắt không được.

Cuối cùng chỉ có thể sử dụng cà rốt đến dẫn dụ con Độc Giác thú này.

Hắn cũng không tin, Hương Hương có thể bị dụ dỗ, một con Độc Giác thú cấp bậc Võ vương còn có thể không quan tâm tới cà rốt xuất phẩm của hệ thống này.

Sau khi chuẩn bị xong hết thảy, Vương Hạo núp trong bụi cỏ cách đó không xa chờ đợi.

Chỉ chốc lát, Độc Giác thú đạp bước chân thoải mái đi tới bên hồ cúi đầu uống nước.

Nhưng Độc Giác thú có chỉ uống hai ngụm, nó liền phát hiện cà rốt bên bờ, nên tò mò tiến lên, lập tức đã bị mùi hương độc đáo ấy mê hoặc, nước bọt nhỏ giọt xuống ở khóe miệng, thế nhưng cũng không dám tiến lên ăn.

- Hí hí hí..... . .

Đột nhiên, Độc Giác thú kêu to một tiếng, một sừng ở trán lóe ra từng đạo lôi quang, cảnh giác nhìn bụi cỏ chỗ Vương Hạo nấp.

- Chờ một chút, ta không có ác ý!

Vương Hạo tay cầm hai cây cà rốt đi ra:

- Ta biết ngươi có thể nghe hiểu lời nói của ta, nếu như ngươi thích ăn những củ cà rốt này, như vậy thì cùng ta về nhà, ta bảo đảm ngươi mỗi ngày đều có thể ăn được những cà rốt này.

Độc Giác thú nhìn chằm chằm Vương Hạo, trong lòng đang tiến hành tranh đấu tư tưởng kịch liệt. Nó có thể cảm giác được nếu như ăn hết cà rốt này, như vậy vô cùng có lợi đối với sự lớn lên của nó.

Nhưng cái giá lớn phải trả là phải đi cùng người này, rời khỏi cái khu rừng âm u xinh đẹp này.

Lúc này, hai đại Liên Bang cao tầng xem tranh tài, toàn bộ cũng không nhịn được cười lên ha hả.

- Ha ha, tên tiểu tử này rất có ý tứ, lại muốn dùng cà rốt dụ dỗ Độc Giác thú.

- Hiện tại những hài tử này ngay cả Độc Giác thú thích ăn cái gì cũng không biết, đúng là thật đáng buồn a!

- Ta nghe nói Vương Hạo nuôi một con thỏ thông minh, đoán chừng lại nhận định tất cả yêu thú đều thích ăn cà rốt rồi.

- Những đứa trẻ bây giờ hiểu quá ít đối với kiến thức cuộc sống rồi, lần trước thằng nhỏ nhà tôi không ngờ lại nói lúa thành rau hẹ.

- Ta chết mất, còn có loại chuyện như vậy sao!?

- Cũng không phải, cuộc sống hiện tại tốt lên rồi, nên mấy đứa nhỏ này không còn quan tâm trau dồi kiến thức.

- Xem ra chúng ta nhất định phải tăng cường sự giáo dục về phương diện này.

- Chờ một chút, Độc Giác thú kia là có ý gì?

- Nó không ngờ lại ăn cà rốt? Cái này có lầm hay không a!?

- Các ngươi xem, Độc Giác thú đó có biểu tình gì, không ngờ lại cho Vương Hạo sờ soạng.

- Lão phu chưa tỉnh ngủ hả! Độc Giác thú không phải phi thường cao ngạo, căn bản không để cho người ta đụng sao!?

- . . .

Ngay vào lúc các vị cao tầng của hai đại Liên bang không hiểu nổi tại, chỉ thấy Vương Hạo leo lên trên lưng con Độc Giác thú, ngồi trên người nó cấp tốc bay đi về hướng rừng rậm.

Các vị cao tầng kia trợn tròn mắt, mặt mũi vô hình trung bị quất mạnh một cái tát!?

Chẳng qua là sau một lát, những người cao tầng từng trải này lập tức tỉnh hồn lại, lựa chọn tập thể quên lãng chuyện lúng túng này, đồng thời bắt đầu thảo luận.

- Củ cà rốt kia hình như là Vương Hạo mang vào, có tính vi phạm nội quy không?

- Phạm quy cái rắm gì, đây coi là vũ khí sao!?

- Đúng thật không tính là vũ khí, nhưng Độc Giác thú lại xem như vũ khí a!

- Nếu cứ nói như vậy, Khống Yêu sư Quách Vũ Hiên không phải là bị loại trực tiếp ra khỏi cục sao.

- Nhưng Quách Vũ Hiên không sử dụng cà rốt là một loại ngoại lực như thế này.

- Thật ra mấy cây cà rốt không thể tính gì chứ, chỉ có thể coi là thức ăn.

- Ta cảm giác cà rốt đó không đơn giản, nếu không sao lại như thế khiến cho Độc Giác thú như vậy!?

- Nghe nói Vương Hạo là Dược vương cấp bốn, có lẽ trong cà rốt đó có thành phần dược phẩm gì.

- Các người có thử qua dùng cà rốt nuôi Độc Giác thú chưa?

- Đúng vậy! Có lẽ Độc Giác thú thích ăn cà rốt, nhưng chúng ta trước kia không hề biết.

- . . .

Nhìn hai phe nhân mã không ngừng cãi vã, tổng thống của hai đại liên bang đều cảm thấy nhức đầu.

Cuộc so tài này còn chưa bắt đầu, Vương Hạo cũng đã thành công nâng cấp sự chiến đấu giữa tiểu bối của hai đại liên bang, hiện tại bởi vì mấy củ cà rốt khiến cho cao tầng của hai Liên bang lớn đang cãi vã mặt đỏ tới mang tai.

Quả nhiên chuyện gì có dính líu có quan hệ cùng Vương Hạo, chuyện đó không phải là chuyện tốt gì.

Cuối cùng, sau khi hai vị tổng thống thương thảo một chút, quyết định phát tin tức tiến hành cảnh cáo đối với Vương Hạo, không cho phép sử dụng cà rốt nữa, nếu không hủy bỏ tư cách dự thi.

Vương Hạo thấy cảnh cáo gửi tới, bĩu môi, trỏ ngón tay thối (ngón giữa) thật to về phía không trung.

Thấy tình cảnh này, sắc mặt của hai đại liên bang cao tầng đen lại. Tiểu tử khốn kiếp này lại dám xem thường bọn họ như vậy, bộ thật không để bọn họ vào trong mắt hay sao!?

- Dám phát ra cảnh cáo với ta hả, nếu không cho các người nhìn thấy trò diễn kinh tâm động phách, ta cũng cảm giác thật ngại ngùng vì sự giáo dục của các người đối với ta.

Vương Hạo cười gằn, đưa một củ cà rốt vào miệng Độc Giác thú, sau đó cưỡi nó chạy tới trong rừng rậm.

. .

Trong rừng rậm.

Nhạc Huyên đang nhanh chóng nhảy nhót giữa các cây cối.

Đột nhiên, trên một cây đại thụ phía trước xuất hiện một con báo hoa đang chảy nước bọt.

- Cái này hơi rắc rối rồi!

Nhạc Huyên hơi nhíu lông mày, móc ra một cây cung cái nỏ nhắm ngay báo hoa.

- Vèo. . . oo!. . .

Một giây kế tiếp, âm thanh xé gió dồn dập, mũi tên vọt thẳng tắp tới báo hoa.

- Grừ...ừ...ừ!

Báo hoa nổi giận gầm lên một tiếng, nhanh chóng nhảy lên giữa khu rừng, dễ dàng tránh thoát một mũi tên này của Nhạc Huyên.

- Chết tiệt!

Nhạc Huyên có chút nhức đầu, cung nỏ đối với nàng mà nói, quả nhiên không dùng tốt như súng ổ.

Đúng lúc này, một đạo hắc ảnh từ trên trời giáng xuống:

- Dám khi dễ chính cung nương nương của bổn tiểu thư, thật là muốn chết!

Trên mặt Nhạc Huyên lóe lên một chút kinh ngạc lẫn vui mừng, không cần nghĩ cũng biết, là tiểu la lỵ bạo lực Hạ Vi Vi đó đến rồi.

- Phanh!

Một tiếng vang thật lớn, chỉ thấy Hạ Vi Vi trong tay cầm một đôi búa lớn, bỗng chốc đã đánh con báo hoa bay ra ngoài.

- Quả nhiên khí lực lớn mới là vương đạo.

Nhạc Huyên hâm mộ nhìn Hạ Vi Vi, cô đã không có súng ổ quay, chiến lực ít nhất giảm bớt năm thành.

Nhưng Hạ Vi Vi cho dù không có cự kiếm ở trong tay, dựa vào cự lực kinh khủng kia, cũng có thể phát huy ra tám thành thực lực.

- Cái này cho cô!

Sau khi Hạ Vi Vi giải quyết báo hoa, ném một cây súng ổ quay cho Nhạc Huyên.

Nhạc Huyên hai mắt tỏa sáng, nhanh chóng thu lấy súng ổ quay:

- Chúng ta nhanh lên một chút đi hội hợp với Thiên Cầm, Manh Manh đi!

Hạ Vi Vi chỉ chỉ cái đầu nhỏ bé, hai thanh cự chùy vác phía sau lưng.

- Grừ...ừ...ừ. . .

Nhưng vào lúc này, xa xa trong rừng rậm đột nhiên vang lên từng tiếng thú gào, trên không trung có chim muông bay loạn.

Ầm ầm. . .

Đồng thời, mặt đất cũng đang bắt đầu run rẩy kịch liệt, dường như có thiên quân vạn mã đang lao nhanh đến.

- Chúng ta không phải gặp thú triều rồi chứ!?

Nhạc Huyên nuốt ngụm nước bọt, nhanh chóng nhảy lên ngọn cây tra xét.

Khi hai cô phóng mắt nhìn, chỉ thấy xa xa vạn thú chạy cuồng, khói đặc bốc lên bốn phía, từng mảng cây cối sụp đổ xuống.

Mà khiến cho hai cô cảm thấy khó tin chính là, trước mặt bầy yêu thú này, lại là Vương Hạo ngồi ở trên một con Độc Giác thú cất tiếng hát vang.

- Vạn, thỏ, tư duệ, chó, thiên nhai mịt mờ là tình yêu của anh, dưới chân núi xanh kéo dài là hoa đang nở, tiết tấu gì là hay nhất lay động nhất, tiếng ca gì mới là thoải mái nhất. . . Chúng ta cần phải hát, hát cho thống khoái nhất. . .

- Ôi trời ơi!!!

Nhạc Huyên xoa nhẹ đầu chân mày:

- Tên khốn nạn này không thể an tĩnh một chút sao?

Hạ Vi Vi cả kinh nói:

- Vương Hạo cái gã khốn này rốt cuộc là đã làm sự việc gì người người oán trách, thú thú căm thù, mới có thể làm cho hàng vạn con yêu thú chạy theo hắn ta thế!? Còn nữa, con người này rốt cuộc là đến đây thi đấu, hay là tới để du lịch sinh thái a!? Dáng dấp nhàn nhã ấy, nên có một chút cảm giác khẩn trương khi thi đấu hay không vậy!?

- Trước hết khoan để ý tới những thứ này, chúng ta hay là chạy trước đi! Bằng không đợi lát nữa nhất định sẽ bị những yêu thú kia đạp thành thịt nát. . .

Nhạc Huyên lôi kéo Hạ Vi Vi nhanh chân bỏ chạy, khoảnh khắc cũng không dám trễ nãi.

Đồng thời, rất nhiều tuyển thủ dự thi cũng nhanh chân chạy, không dám chờ lâu một giây đồng hồ.

Bởi vì yêu thú đuổi theo sau lưng Vương Hạo, ít nhất đạt đến hàng vạn con, đồng thời bên trong còn có rất nhiều yêu thú cấp bậc Võ vương, chỉ là khí thế cũng đủ hù cho người ta kinh hồn táng đảm. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.