Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 350: Chương 350: Giang sơn xinh đẹp như vậy




Hành tinh Minh Thần.

Vạn thú lao nhanh, mặt đất chấn động.

Thú một sừng dựa vào tốc độ cực nhanh ném lại đám yêu thú phía sau lưng.

Về phần Vương Hạo lại ngồi ở trên lưng thú một sừng, nhàn nhã hát ca, đồng thời thỉnh thoảng còn giơ ngón giữa khinh bỉ đối với đám yêu thú phía sau, kích thích lửa giận của đám yêu thú này, sau đó khiến bọn chúng đuổi theo hắn không tha.

Tuyển thủ dự thi thấy tình cảnh này sợ đến nỗi xoay người bỏ chạy, không dám đợi nhiều thêm một giây.

- Những yêu thú này là xảy ra chuyện gì?

- Ai biết, chắc là thú triều trong truyền thuyết đấy!

- Các ngươi nhìn xem, tại sao Vương Hạo ngồi trên lưng thú một sừng?

- Đúng vậy! Không phải nói tính cách của thú một sừng cao ngạo, căn bản sẽ không để ý nhân loại, hiện giờ lại để cho Vương Hạo ngồi ở trên người nó, đó là cái quỷ gì chứ?

- Thật là khiến cho người ta hâm mộ, không ngờ hắn lại có thể thu phục được thú một sừng.

- Không có khả năng, đây là yêu thú Vũ Vương một sừng, tốc độ cực kỳ lợi hại.

- Đối mặt hơn vạn con yêu thú, lại có thể nhẹ nhàng chạy nhanh như vậy, nếu như gió bão nổi lên, tuyệt đối có thể đạt được vận tốc âm thanh.



Khóe miệng Vương Hạo cong lên nụ cười âm hiểm, cưỡi thú một sừng đi tới bên cạnh một nam sinh gần đấy.

- Huynh đệ, giao điểm tích lũy ra đây!

Nam sinh khinh thường liếc Vương Hạo nói:

- Vương Hạo, ngươi chưa tỉnh ngủ à! Làm sao ta có thể giao điểm tích lũy cho ngươi chứ?

- Tại sao lúc nào cũng có vài người muốn khiêu chiến với ta chứ?

Vương Hạo thở dài, nhấc chân đá vào mặt của tên nam sinh này trên.

Á!

Nam sinh lập tức kêu thảm một tiếng, ngã bay ngược ra ngoài.

Lúc này, đám yêu thú đã lao nhanh đến, đội hình khí thế hung hăng này dọa cho lòng can đảm của nam sinh cũng rách ra.

Không kịp ngẫm nghĩ nhanh chóng mở ra vòng tay truyền tống trở về nhà.

Mí mắt của tuyển thủ dự ở thi xung quanh run lên, tên khốn kiếp này tại sao lại hư như vậy chứ! Nếu như không phải người vừa rồi chạy nhanh, nói không chừng đã bị giẫm thành thịt nát rồi.

Vương Hạo nhìn đám người xung quanh đang chạy trốn, mỉm cười nói:

- Các vị, không cần ta nói thêm gì nữa chứ?

Sắc mặt của mọi người ở xung quanh hoàn toàn đen thui, tên khốn kiếp này thật sự rất xấu, đây rõ ràng là trắng trợn nhân lúc cháy nhà đi hôi của mà!

Tuy nhiên, sau khi mọi người nhìn thấy Vương Hạo lại giơ chân lên, ngay lập tức ngoan ngoãn giao điểm tích lũy ra.

Dù sao chỉ cần không sử dụng vòng tay truyền tống thì không bị coi là đào thải, bọn họ cũng còn có cơ hội thu được điểm trên người những kẻ khác.

Nhưng nếu sử dụng vòng tay truyền tống trở về cũng có nghĩa là trực tiếp bị đào thải, bất kể thu được bao nhiêu điểm cũng vô dụng thôi.

- Nể tình các ngươi đều rất phối, vậy thì nhanh chóng sử dụng vòng tay truyền tống trở về đi!

Vương Hạo khoát khoát tay.

Vừa dứt lời, tất cả sắc mặt của những tuyển thủ dự thi ở xung quanh đều đen thui.

- Vương Hạo ngươi đừng khinh người quá đáng!

- Chúng ta đều đã giao điểm ra, ngươi còn làm như vậy thì thật đáng ghét.

- Vương Hạo, sau này mọi người đều là chiến hữu chống lại ám tinh linh, ngươi không cần làm tuyệt như thế!



Vương Hạo bĩu môi:

- Lẽ nào các ngươi chưa từng nghe qua, không sợ đối thủ như thần mà chỉ sợ đồng đội ngu như heo sao? Để cho ta và đám heo các ngươi làm chiến hữu, các ngươi chưa tỉnh ngủ sao!

- Ngươi...

Vẻ mặt của đám người ở đây đều tái mét.

Đương nhiên sau khi bọn họ nhìn thấy Vương Hạo móc ra một trái lựu đạn thì chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn mở vòng tay truyền tống ra trở về nhà.

Đúng lúc này, một tiếng kêu cứu hoang mang truyền đến:

- Vương Hạo ca ca, cứu mạng!

Vương Hạo quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tiểu nha đầu Mạch Manh Manh vẻ mặt hoang mang chạy về phía hắn, chỉ là tốc độ kia còn muốn chậm hơn võ giả bình thường rất nhiều.

Tuy nhiên cũng đúng, nha đầu kia là độc sư, chơi chính là độc dược, tốc độ này cũng không phải chậm bình thường.

Ánh mắt Vương Hạo liền sáng ngời, lẩm bẩm nói:

- Chẳng lẽ là ông trời thấy ta cô đơn nên cố ý đưa một muội tử tới để ta vui vẻ.

Mà khi Vương Hạo nghĩ đến trên đỉnh đầu có ba mươi ngàn vệ tinh, trong nháy mắt tâm tình lại thấy khó chịu.

Hắn cũng không xuất đạo làm diễn viên, cũng không có sở thích hứng thú chia sẻ miễn phí nữ nhân của mình cho người khác.

Chỉ có điều mặc dù không cách nào làm chuyện xấu hổ thẹn thùng này, nhưng ôm mỹ nhân trong ngực cũng coi như là một loại an ủi.

Nghĩ tới đây, vẻ mặt chính khí của Vương Hạo hét lớn:

- Manh Manh đừng vội, Vương Hạo ca ca tới đây!

Trong lúc nói chuyện, Vương Hạo cưỡi thú một sừng nhanh chóng phóng về phía Mạch Manh Manh.

Mạch Manh Manh nhìn Vương Hạo đang đến gần, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn không hiểu sao đỏ bừng, lúc nàng gặp phải nguy hiểm Vương Hạo cưỡi thú một sừng thần thánh tới cứu nàng, lẽ nào đây là phiên bản thật của truyện cổ tích vương tử cứu công chúa hay sao?

Lúc Vương Hạo cưỡi thú một sừng chạy tới bên cạnh Mạch Manh Manh, liền đưa tay chụp lấy, ôm ngang eo thon của Mạch Manh Manh nhắc nàng lên lưng thú một sừng.

- Manh Manh, nàng ngồi cho vững nhất định không thể ngã xuống.

Vương Hạo từ phía sau ôm chặt lấy Mạch Manh Manh, một tay nắm bàn tay nhỏ bé của Mạch Manh Manh, tay kia để vào bụng nàng, tuy rằng cách trang phục nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự mượt mà kinh người này.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Mạch Manh Manh đỏ bừng, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng tay Vương Hạo bắt đầu không yên phận, đồng thời phía sau lưng còn có cái gì đó chống vào lưng nàng.

Đối với cái vật ở sau lưng kia, dược sư như nàng làm sao không biết được chứ, dù sao có thể lên làm dược sư thì hiểu biết đối với cơ thể người cũng chính là điều kiện cơ bản nhất đấy.

Nghĩ tới đây, thân thể Mạch Manh Manh không thay đổi hơi dời về phía trước.

Vương Hạo lại kéo Mạch Manh Manh qua, vẻ mặt nghiêm túc dạy dỗ nói:

- Manh Manh đừng lộn xộn, nếu như ngã xuống thì phải làm sao?

- Vương Hạo ca ca, ngươi trở thành người xấu…

Mạch Manh Manh đỏ mặt, trong lòng không ngừng nhảy nhót.

Vương Hạo nghiêm túc nói:

- Nói bậy, ta xấu chỗ nào chứ, rõ ràng là nàng trở nên xinh đẹp khiến cho ta rối loạn.

À!

Mạch Manh dùng bàn tay nhỏ bé che toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của mình, đồ lưu manh này làm sao có thể nói rõ ràng loại lời nói trắng trợn như vậy chứ, nhưng trong lòng nàng lại có cảm giác vui vẻ không hiểu được.

Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn thẹn thùng của Mạch Manh Manh trong lòng Vương Hạo giống như bị móng mèo cào vậy, hận không thể ngay lập tức cầm súng thu thập tiểu yêu tinh này.

Nhưng ba mươi ngàn vệ tinh trên đỉnh đầu này lại làm cho hắn chỉ có thể thu hồi những ý nghĩ nhỏ mọn này lại.

- Bỏ đi, coi như bồi dưỡng tình cảm trước vậy.

Vương Hạo bất đắc dĩ thở dài, ôm thật chặt Mạch Manh Manh vào lòng.

Đồng thời dùng tất cả nghị lực để dời ánh mắt đi chỗ khác, giơ ngón tay giữa lên với đám yêu thú phía sau, khiến cho những yêu thú này giống như lăn quả cầu tuyết vậy, càng lăn càng nhiều.

Sau đó dẫn theo yêu thú hoành hành khắp nơi, đi qua nơi nào, nơi đó biến thành một mảnh hỗn độn.

Đồng thời Vương Hạo cũng giở mánh khóe cũ, đối với những tuyển thủ dự thi không giao điểm ra thì trực tiếp một chân giơ lên đưa bọn họ trở về nhà.

Mà đối với những tuyển thủ dự thi đã giao điểm ra, hắn sẽ tốt bụng lấy lựu đạn ra dạy dỗ bọn họ nói bên ngoài quá nguy hiểm hay là đi về nhà tìm mẹ đi.

Bị Vương Hạo náo loạn như vậy, trong nháy mắt toàn bộ hiện trường thi đấu loạn hết cả lên, tiếng trách cứ vang lên không ngớt.

- Đinh đinh, chúc mừng kí chủ bị cho là đồ hư hỏng tuyệt thế, tổng cộng thu được hai trăm ngàn điểm tội ác...

Ánh mắt Vương Hạo lập tức sáng lên, cất cao giọng:

- Đi qua tất cả các con đường, có bao nhiêu nhân vật phong lưu, còn nhìn sáng nay... Đám cặn bã, đừng tưởng rằng “ham chơi trăng xanh” thì có thể rất lợi hại, ở trước mặt cuộc đời thần thánh của ta, các ngươi vẫn chỉ là đống cặn bã…

Mạch Manh Manh quay đầu nhìn gò má Vương Hạo, trong nháy mắt cảm giác toàn thân đều say, loại nam nhân có khí phách đến dám coi thường anh hào trong thiên hạ này thế gian có mấy nữ nhân có thể chống đỡ được?

Chỉ là “ham chơi trăng xanh” lại là cái thứ gì chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.