Hành tinh Minh Thần, trước một ao nước nhỏ.
Vương Hạo bày ngay ngắn từng cây cà rốt trên mặt đất.
Hắn đã theo dõi con thú một sừng này một ngày, nhưng con thú một sừng này không chỉ nắm giữ thực lực Vũ Vương, hơn nữa còn vô cùng cảnh giác ngay cả tốc độ cũng nhanh tới mức kinh người.
Cho dù hắn muốn bắt cũng bắt không được.
Cuối cùng chỉ có thể dùng cà rốt tới dụ dỗ con thú một sừng này.
Hắn cũng không tin ngay cả Hương Hương cũng có thể bị dụ, một con thú một sừng cấp Vũ Vương còn có thể kinh thường những sản phẩm cà rốt hệ thống sản xuất ra sao.
Sau khi chuẩn bị tốt tất cả những thứ này, Vương Hạo trốn trong bụi cỏ cách đó không xa, âm thầm chờ đợi.
Chỉ chốc lát, thú một sừng đạp bước chân vui vẻ đi tới bên hồ nước, cúi đầu uống nước.
Nhưng uống được hai hớp nước thú một sừng lại phát hiện cà rốt bên bờ, dựa theo tính tò mò tiến lên, ngay lập tức đã bị mùi hương độc đáo này dụ dỗ, nước bọt ở mép miệng cũng nhỏ xuống, nhưng cũng không dám tiến lên ăn.
Hí hí...
Đột nhiên, thú một sừng hí to một tiếng chiếc sừng trước trán lóe ra lôi quang, cảnh giác nhìn về bụi cỏ nơi Vương Hạo đang ẩn nấp.
- Đợi đỡ, ta không có ác ý!
Tay Vương Hạo cầm hai củ cà rốt đi ra.
- Ta biết ngươi có thể nghe hiểu lời nói của ta, nếu như ngươi thích ăn những củ cà rốt này thì hãy cùng ta về nhà, ta bảo đảm mỗi ngày ngươi đều có thể được ăn cà rốt.
Thú một sừng nhìn chằm chằm vào Vương Hạo, trong lòng đang tiến hành đấu tranh tư tưởng kịch liệt, nó có thể cảm giác được nếu như ăn loại cà rốt này như vậy sẽ vô cùng có ích cho sự trưởng thành của nó.
Nhưng cái giá phải trả chính là rời đi cùng nhân loại, rời đi rừng rậm lớn xinh đẹp này.
Lúc này, toàn bộ nhân vật cao cấp của hai liên bang đang xem tranh tài đều không nhịn được cười ha ha.
- Ha ha, tiểu tử này quá thú vị lại muốn dùng cà rốt thu mua thú một sừng.
- Hiện giờ những hài tử này ngay cả thú một sừng thích ăn cái gì cũng không biết, thực sự thật đáng buồn a!
- Ta nghe nói Vương Hạo có nuôi một con thỏ rất thông minh, phỏng chừng lại cho rằng tất cả yêu thú đều thích ăn cà rốt đấy.
- Hiện giờ kiến thức đối với cuộc sống của những hài tử này quá ít, lần trước tiểu tử nhà ta lại có thể nói lúa thành rau hẹ.
- Má ơi, còn có loại chuyện này?
- Còn không phải sao, hiện giờ cuộc sống tốt hơn nên kiến thức của những tiểu tử này đương nhiên lại rất kém.
- Xem ra chúng ta nhất định phải tăng cường giáo dục về phương diện này.
- Đợi đã, thú một sừng này là có ý gì?
- Nó lại có thể ăn cà rốt? Có nhầm hay không vậy?
- Các ngươi nhìn, dáng vẻ này của thú một sừng là gì, không ngờ lại có thể để cho Vương Hạo sờ rồi.
- Lão phu chưa tỉnh ngủ sao! Thú một sừng không phải rất cao ngạo, căn bản không để cho người ta đụng vào sao?
…
Chính trong lúc các nhân vật cao cấp của hai liên bang còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy Vương Hạo xoay người leo lên lưng thú một sừng, ngồi trên lưng thú một sừng nhanh chóng chạy như bay về phía rừng rậm.
Lần này các nhân vật cấp cao đều há hốc mồm, có phải vô hình chung mặt mũi này đã bị Vương Hạo hung hăng tát một cái hay không?
Chẳng qua chỉ một lát sau, những nhân vật cao cấp từng trải này đã phục hồi lại tinh thần, lựa chọn quên tập thể chuyện lúng túng lúc nãy, đồng thời bắt đầu thảo luận.
- Cà rốt này hình như là Vương Hạo mang vào, có tính vi phạm quy định hay không?
- Vi phạm quy định khỉ gì, đây được coi là vũ khí hay sao?
- Không tính là vũ khí, nhưng thú một sừng thì được tính là vũ khí à!
- Nếu nói như vậy, Khống Yêu Sư Quách Vũ Hiên này không phải nên bị trực tiếp đá ra khỏi cuộc rồi sao.
- Nhưng Quách Vũ Hiên không có sử dụng loại ngoại lực cà rốt này.
- Thật ra mấy cây cà rốt không có thể tính là gì, chỉ có thể xem như là thức ăn.
- Ta cảm thấy cà rốt này không đơn giản, nếu không làm sao có thể khiến cho thú một sừng trở thành như vậy?
- Nghe nói Vương Hạo là Dược Vương cấp bốn, có lẽ trong cà rốt này có thành phần thuốc gì đó.
- Các ngươi có thử qua dùng cà rốt đút thú một sừng ăn chưa?
- Đúng vậy! Có lẽ thú một sừng lại thích ăn cà rốt, chỉ là trước đây chúng ta không biết.
…
Nhìn hai phe nhân mã không ngừng tranh cãi, tất cả tổng thống của hai liên bang lớn đều cảm thấy đau đầu.
Cuộc so tài này chưa bắt đầu thì Vương Hạo đã thành công khơi mào chiến đấu giữa các tiểu bối của hai liên bang lớn, hiện giờ bởi vì mấy củ cà rốt lại khiến cho các nhân vật cao cấp của hai liên bang lớn cãi nhau mặt đỏ tới mang tai.
Quả nhiên chỉ cần liên quan tới Vương Hạo, là không có chuyện gì tốt.
Cuối cùng, sau khi hai vị tổng thống thương thảo, quyết định gửi tin tiến hành cảnh cáo đối với Vương Hạo, không cho phép sử dụng cà rốt nữa bằng không sẽ hủy bỏ tư cách dự thi.
Vương Hạo nhìn thấy tin cảnh cáo gởi tới, bĩu môi dựng thẳng ngón giữa thật to lên bầu trời.
Thấy cảnh tượng này, sắc mặt các nhân vật cao cấp của hai liên bang lớn đen thùi, tiểu tử khốn kiếp này lại dám khinh bỉ bọn họ như vậy, thật sự không để bọn họ vào trong mắt mà!
- Dám phát cảnh cáo với ta, nếu như không cho các ngươi nhìn thấy trò kinh tâm động phách, ta sẽ cảm thấy có lỗi với sự dạy dỗ của các ngươi đối với ta.
Vương Hạo cười âm hiểm đưa một củ cà rốt vào trong miệng thú một sừng, sau đó cưỡi thú một sừng chạy về phía rừng rậm.
...
Trong rừng rậm.
Nhạc Huyên đang ở trong rừng cây nhanh chóng nhảy lên.
Đột nhiên, trên một cây đại thụ phía trước xuất hiện một con báo đốm đang chảy nước miếng.
- Cái này có chút phiền phức!
Nhạc Huyên hơi nhíu mày, móc ra một cây cung nỏ nhắm ngay báo đốm.
Vèo...
Một giây tiếp theo, tiếng xé gió gấp gáp vang lên, mũi tên thẳng tắp vọt về phía báo đốm.
Gào!
Báo đốm nổi giận gầm lên một tiếng, nhanh chóng nhảy lên trong rừng, dễ dàng tránh thoát một mũi tên này của Nhạc Huyên.
- Đáng chết!
Nhạc Huyên hơi đau đầu, cung nỏ đối với nàng mà nói quả nhiên không dùng tốt bằng súng.
Đúng lúc này, một bóng đen từ trên cao hạ xuống
- Dám khi dễ chính cung nương nương của bản tiểu thư, thực sự là đâm đầu vào chỗ chết!
Trên mặt Nhạc Huyên hiện lên vẻ vui mừng, không cần nghĩ cũng biết đó là Lolita bạo lực nhỏ Hạ Vi Vi đã tới.
Đập!
Một tiếng động rất lớn vang lên, chỉ thấy trong tay Hạ Vi Vi cầm một đôi búa lớn, trong chốc lát đã đánh báo đốm bay ra ngoài.
- Quả nhiên sức lực lớn mới là vương đạo.
Nhạc Huyên hâm mộ nhìn Hạ Vi Vi, nàng không có súng lục, chiến lực tối thiểu giảm bớt năm phần.
Nhưng cho dù Hạ Vi Vi không có kiếm lớn ở trong tay, dựa vào lực lớn khủng khiếp kia cũng có thể phát huy ra tám phần thực lực.
- Cái này cho ngươi!
Sau khi Hạ Vi Vi giải quyết báo đốm xong, ném một khẩu súng lục cho Nhạc Huyên.
Ánh mắt Nhạc Huyên liền sáng ngời, nhanh chóng cất súng lục:
- Chúng ta nhanh lên đi tụ hợp với Thiên Cầm và Manh Manh!
Hạ Vi Vi gật đầu, đeo hai thanh búa lớn ở phía sau lưng.
Gào…
Nhưng vào lúc này, phía xa trong rừng rậm đột nhiên vang lên từng tiếng thú gào, trên bầu trời chim muông bay tán loạn.
Ầm ầm ầm...
Đồng thời, mặt đất cũng run rẩy kịch liệt, giống như có thiên quân vạn mã đang lao nhanh đến.
- Chúng ta không phải sẽ gặp phải thú triều chứ?
Nhạc Huyên nuốt ngụm nước miếng, nhanh chóng nhảy lên trên ngọn cây xem xét.
Khi hai nàng phóng tầm mắt nhìn ra, chỉ thấy phía xa vạn thú đang lao nhanh đến, khói dày đặc nổi lên bốn phía, từng mảng cây ngã rạp xuống đất.
Khiến cho hai nàng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là trước mặt đám yêu thú này, không ngờ Vương Hạo lại ngồi trên lưng con thú một sừng hát vang.
- Chân trời mênh mông vạn, thỏ, tư duệ, chó là tình yêu của ta, dưới chân núi xanh hoa đang nở, tiết tấu thế nào là rất lắc lư, tiếng ca thế nào mới rất thoải mái... Chúng ta muốn hát thì phải hát cho vui vẻ…
- Trời ạ!
Nhạc Huyên khẽ xoa mi tâm.
- Tên khốn kiếp này lại không thể yên tĩnh được sao?
Hạ Vi Vi cả kinh nói:
- Rốt cuộc tiểu tử Vương Hạo này đã làm ra chuyện thiên hạ đều căm ghét gì mới có thể khiến cho hơn vạn con yêu thú chạy đuổi theo hắn vậy? Còn nữa rốt cuộc tiểu tử này là tới thi đấu hay là tới du lịch đây? Dáng vẻ nhàn nhã này hoàn toàn không có chút khẩn trương của trận thi đấu mà?
- Trước tiên đừng quan tâm những thứ này, hay là trước hết chúng ta chạy đi thôi! Bằng không đợi lát nữa nhất định sẽ bị những yêu thú này giẫm thành thịt nát…
Nhạc Huyên lôi kéo Hạ Vi Vi nhanh chân bỏ chạy, một phút cũng không dám trễ nãi.
Đồng thời, rất nhiều tuyển thủ dự thi cũng nhanh chân lại bỏ chạy, không dám đợi nhiều thêm một giây.
Bởi vì yêu thú sau lưng Vương Hạo đã đuổi kịp tới, ít nhất có hơn hàng vạn con đồng thời trong đó còn có rất nhiều yêu thú cấp Vũ Vương, chỉ khí thế kia thôi đã khiến người ta sợ kinh hồn bạt vía...