Chính trong lúc các vị thủ lĩnh cao cấp ở Liên đang tranh luận không ngừng nghỉ. Nguyên soái Triệu Khôn đột nhiên mở miệng nói:
- Thật ra, chúng ta có thể lôi kéo Vương Hạo.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của tất cả mọi người có mặt ở đó liền sáng ngời, cảm thấy chủ ý này rất tốt.
Giết loại thiên tài này không chỉ nhiều chuyện phiền toái, mà còn vô cùng đáng tiếc.
Nhưng nếu lôi kéo được loại thiên tài này không chỉ có thể đả kích sĩ khí của Liên Bang Tinh Tế, còn có thể thêm một thiên tài siêu cấp được nhập vào dưới trướng, chuyện này thế nào cũng thấy có lời.
Tổng thống Liên Bang Diệu Thiên hỏi:
- Vậy phải làm thế nào để lôi kéo Vương Hạo?
Triệu Khôn sờ chòm râu, dương dương đắc ý cười nói:
- Vương Hạo đã từng viết cho tôn nữ của lão phu mấy câu thơ lưu truyền thiên cổ, chuyện này hoàn toàn có thể thấy được tiểu tử này rất có ý đối với Y Linh, chúng ta hoàn toàn có thể nghĩ tới mỹ nhân kế.
Mọi người ở đây liên tục gật đầu, sử dụng một mỹ nhân để lôi kéo một vị thiên tài siêu cấp, chuyện này đối với bọn họ mà nói hoàn toàn chính là chuyện dễ như trở bàn tay, làm sao có thể không đồng ý.
Chỉ có điều, lôi kéo người tới lợi ích cũng đều cho Triệu gia, chuyện này khiến cho bọn họ hơi mất hứng.
Tổng thống ho khan một tiếng:
- Ta cảm thấy vì lý do an toàn, các vị đều phái ra một vị mỹ nữ tới gần Vương Hạo, cho dù bất kể như thế nào nhất định phải lôi kéo người này trở về.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó đều tán thành.
- Triệu Y Linh người thì đẹp, nhưng tính khí quá lớn, nếu chẳng may lôi kéo không được, đây không phải là chậm trễ thời gian sao?
- Cho nên tổng thống nói rất đúng, nhất định phải làm chắc chắn, ta không tin sẽ không có kiểu Vương Hạo thích.
- Ta có một vị biểu muội, hoàn toàn chính là con gái nhà quyền quý, nhất định có thể khiến Vương Hạo mê đến thần hồn điên đảo.
- Tán phét, biểu muội kia của ngươi mà là con gái nhà quyền quý sao? Đó là nữ vương hộp đêm thì đúng hơn.
- Ngươi quan tâm biểu muội ta làm gì, miễn sao nàng có thể dụ nam nhân là được.
- Nữ nhi của ta năm nay mười tám cùng tuổi với Vương Hạo, thích hợp không gì bằng rồi.
- Con gái ngươi? Không nên nói đùa, nhìn thấy người xa lạ cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, làm thế nào đi thông đồng Vương Hạo.
- Cái này gọi là kích thích dục vọng muốn bảo vệ của nam nhân.
Kích thích cái rắm, ta nhìn ngươi là kích phát sói tính của Vương Hạo sau đó ăn sạch người rồi quỵt nợ.
- Ăn thì ăn chỉ cần có thể có cục cưng, tất cả cái khác cũng không thành vấn đề.
- Mẹ nó, loại lời nói mất trí này ngươi cũng có thể nói ra miệng, đó thật sự là nữ nhi ruột thịt của ngươi sao?
- Vậy ngươi có muốn một cháu ngoại như vậy không?
- Muốn!
- Vậy thì được rồi!
Cạp, cạp,cạp…
…
Triệu Khôn bĩu môi, căn bản không để những tiểu tử tự đắc này vào mắt, so sánh với tôn nữ của hắn tất cả những mỹ nữ trong nhà đám tiểu tử này đều là đống cặn bã, căn bản không cùng đẳng cấp.
...
Hành tinh Minh Thần.
Vương Hạo đi trong rừng rậm âm u.
Dựa vào sự thần kỳ của Lục Nhâm Thần Sổ , Vương Hạo một đường thu hoạch phong phú, cái gì mà kiếm hợp kim lớn cấp ba, lựu đạn, súng tự động, áo chống đạn, thuốc khôi phục, băng vải tất cả đều dễ dàng tìm được.
- Gào...
Đột nhiên, trong rừng rậm vang lên tiếng thú gào to kích động.
Ầm ầm ầm…
Bất chợt, tiếng ầm ầm vang lên từng bóng dáng cực lớn giống như nước lũ lao về phía Vương Hạo.
Tê giác!
Đây là một đám tê giác còn lớn hơn voi rất nhiều.
Vương Hạo nhíu mày, thực lực của những yêu thú tê giác này tất cả đều đạt tới Vũ Tông cấp tám trở lên, đồng thời số lượng còn hơn một trăm con.
Nhất là những tư thế đấu đá lung tung, cộng thêm chiếc sừng nhọn sắc bén trên đỉnh đầu.
Hắn không chút nghi ngờ, nếu bị yêu thú tê giác này đụng vào người, chiếc sừng sắc bén kia chắc chắn sẽ phá vỡ bộ ngực của hắn.
Khiến cho Vương Hạo nghĩ không ra chính là lúc bầy tê giác vọt tới trước mặt hắn đột nhiên đi đường vòng, sau đó bắt đầu xoay quanh hắn, mặt đất càng bị bầy tê giác giẫm xuống chấn động mãnh liệt.
Nhất là hai mắt màu đỏ tươi kia càng chăm chú nhìn chằm chằm vào hắn.
Không đúng, những yêu thú tê giác này đều bị người khống chế.
Hai mắt Vương Hạo bỗng trợn trừng, trong đầu nhớ tới việc Khống Yêu Sư mà Nhạc Huyên đã nói.
Ngoại trừ bị Khống Yêu Sư khống chế ra, hắn thật sự nghĩ không ra tại sao những con tê giác này lại vây bắt hắn mà không công kích.
Ò, ò...
Bầy yêu thú tê giác đột nhiên rống lớn một tiếng, xông tới đấu đá lung tung về phía Vương Hạo, khí thế đào núi lấp biển này khiến cho Vương Hạo có cảm giác đối mặt với thiên quân vạn mã.
Keng keng...
Vương Hạo tay cầm kiếm lớn phát ra tiếng kiếm chói tai, toàn thân giống như con báo săn giữ thế đã lâu, hai chân chợt đạp xuống đất lấy tư thế hung hãn xông xông tới trước mặt bầy tê giác.
Khi trường kiếm trong tay Vương Hạo vung lên, hiện ra kiếm quang mang theo khí thế phá núi, hung hăng đâm về phía cổ của tê giác.
Trong thời gian ngắn, mạch máu trên cổ tê giác bị cắt đứt, máu chảy thành cột bắn ra.
Đồng thời máu tươi hóa thành ánh sáng màu đỏ nhè nhẹ tràn vào trong cơ thể Vương Hạo, cung cấp năng lượng đã tiêu hao hết cho hắn.
Vương Hạo cũng không chậm trễ thời gian, rút kiếm, bóng dáng như cuồng phong quét lá rụng phóng về phía bầy tê giác còn dư lại.
Giơ kiếm, xuất kiếm.
Từng ánh sáng kiếm đơn giản, lưu loát bất chấp những con tê giác vung lên, kiếm lạnh cuộn ra mưa máu nóng hổi tuôn tràn.
Lúc này, phía xa trên một thân cây bóng dáng của một người thanh niên giống như quỷ mị xuất hiện trên ngọn cây, cả người nằm rạp ở trên đó, từ xa nhìn đại chiến giữa Vương Hạo và bầy tê giác.
Người này tên là Quách Vũ Hiên, là người của Liên Bang Diệu Thiên cũng chính là vị Khống Yêu Sư kia.
- Vương Hạo này thật là lợi hại, rõ ràng chỉ có Vũ Tông cấp bốn nhưng giết yêu thú Vũ Tông cấp tám cấp chín quả thực giống như giết chết con gà.
Hai mắt Quách Vũ Hiên híp lại, cảm thấy bằng vào yêu thú Vũ Tông căn bản không có khả năng chiến thắng Vương Hạo, phải đi tìm yêu thú Vũ Vương mới được.
Nghĩ tới đây, Quách Vũ Hiên cũng không dài dòng, nhanh chóng xoay người rời đi đề phòng bị Vương Hạo phát hiện.
Không lâu sau, trong rừng rậm đột nhiên trở nên yên tĩnh, Vương Hạo cầm lấy máu kiếm lớn trong tay, nhìn bốn phía căn bản không tìm được bất cứ đầu mối của kẻ nào.
- Tiểu tử này thật sự chạy nhanh.
Vương Hạo lạnh lùng cười.
- Nhưng ngươi thật sự cho rằng chạy đi rồi thì không có chuyện gì sao?
Vèo...
Đúng lúc này một tiếng xé gió gấp gáp vang lên.
Vương Hạo quay đầu lại nhìn, trong lúc mơ hồ nhìn thấy được một con tuấn mã màu trắng phi nước đại chạy qua, trên trán con ngựa trắng còn có một chiếc sừng nhọn.
- Đây là... Thú một sừng!
Vương Hạo kinh ngạc vui mừng quát to một tiếng, không chút do dự nhanh chóng đuổi theo.
Theo hiểu biết của hắn thú một sừng là loại yêu thú hiếm thấy, sừng của nó có thể hấp thu sấm sét từ trên bầu trời đánh xuống, sau đó giữ lại sấm sét ở bên trong, dần dần hình thành một loại nguyên tố sấm sét hoàn toàn mới, minh lôi.
Đây là một loại nguyên tố sấm sét tiêu diệt vật chất âm tà trong thiên hạ, nhất là đối với Linh Tộc Ám Tinh càng có lực sát thương cực mạnh.
Hiện giờ gặp phải rồi làm sao hắn có thể bỏ qua.
Chính trong lúc Vương Hạo đuổi theo đuổi thú một sừng, trong rừng rậm tiếng nổ vang không ngừng, điểm tích lũy trên bảng xếp hạng cũng là ngươi đuổi ta truy.
Nhất là điểm tích lũy của Lý Vân Dương, càng lấy ưu thế tuyệt đối chiếm vị trí đầu bảng.
Còn Vương Hạo được tất cả mọi người coi trọng lại chạy đi bắt thú một sừng, điều này khiến cho tất cả mọi người không có cách nào lý giải được, tuy rằng thú một sừng rất tốt nhưng cho dù tốt cũng không tốt bằng lễ Thần Long Huyết Tẩy!
Nhưng chuyện này cũng khiến cho tất cả tuyển thủ dự thi đều lấy ra một trăm hai mươi phần trăm tinh thần, dự định nhân lúc Vương Hạo không làm việc đàng hoàng nhanh chóng quét điểm tích lũy sau đó đi về nhà.
Cứ như vậy cho dù Vương Hạo có bản lĩnh cực lớn cũng không còn điểm cho hắn thu thập, vậy hắn cũng phải nói chào tạm biệt với vị trí thứ nhất này...