Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 347: Chương 347: Trận thi đấu bắt đầu




Nghĩ tới đây, Mạn Vân lớn tiếng kêu lên:

- Các tuyển thủ dự thi đến từ hai liên bang lớn, bây giờ ta tuyên bố quy định của cuộc thi đấu lần này, trước khi tới đây chắc hẳn các ngươi đều là nhận được một vòng tay truyền tống, nếu người nào không nhận được có thể tới tìm ta lấy.

Mạn Vân đợi một hồi thấy không ai lên tiếng mới tiếp tục nói:

- Đợi một lát các ngươi sẽ được ngẫu nhiên truyền tống đến một địa điểm nào đó của hành tinh Minh Thần, đồng thời không cho phép sử dụng vũ khí bên ngoài mang theo, chỉ có thể sử dụng vũ khi tìm được ở trong rừng rậm.

Mạn Vân liếc nhìn Vương Hạo giống như đang cảnh cáo:

- Các ngươi đừng tưởng rằng có người có không gian Thứ Nguyên thì có thể mang vũ khí vào trong, ta nói cho các ngươi biết cuộc thi đấu lần này tổng cộng đã điều động ba mươi ngàn vệ tinh, từng cử chỉ hành động của các ngươi đều sẽ bị nhìn thấy, nếu như sử dụng vũ khí tự mang theo, ngay lập tức sẽ bị hủy bỏ tư cách dự thi.

Nghe vậy, có một số người còn ôm chút may mắn trong lòng, tất cả đều bất đắc dĩ thở dài, có ba mươi ngàn vệ tinh theo dõi ai dám làm loạn!

Mạn Vân tiếp tục nói:

- Cuộc thi đấu lần này áp dụng chế độ tích điểm, mỗi người một điểm, đánh bại đối thủ gặp phải thì có thể thu được tất cả điểm tích lũy của đối thủ đó, cuối cùng trong vòng ba ngày phải gấp rút trở về, bằng không điểm tích lũy sẽ vô hiệu, đồng thời lúc gặp phải nguy hiểm các ngươi cũng có thể sử dụng vòng tay truyền tống để trở về, phía dưới còn có ai thắc mắc gì không?

Qua một hồi Mạn Vân nhìn thấy không có người nói chuyện, mở ra vòng tay thông minh, khởi động trang bị truyền tống.

Ong!

Màn ánh sáng chói mắt hiện ra, vòng tay truyền tống chuyên dụng đang đeo trên cổ tay Vương Hạo sáng lên, sau đó bóng dáng cũng đột nhiên biến mất.

Đồng thời, trên người tuyển thủ dự thi tản ra ánh sáng, sau đó xông lên trời bị phân phối đến mỗi một góc của hành tinh Minh Thần.

Tiễn Vạn Dương, Trần Diệu hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó thành thật trở lại phi thuyền hiệu Quang Long đợi Vương Hạo trở về.

Ba con gấu nhìn xung quanh, ngay lập tức điên cuồng đi theo phía sau Mạn Vân, rõ ràng tiểu nữ sinh xung quanh đều đi hết rồi, bọn họ chỉ có thể lựa chọn nữ trọng tài này.

Tiểu Bạch không có khí lực nằm trên đầu Hương Hương, nhìn theo bóng Vương Hạo rời đi, trong lòng cầu khẩn Vương Hạo nhanh chóng trở lại.

Không lâu sau, nơi nào đó trong rừng rậm xuất hiện bóng dáng Vương Hạo.

Đột nhiên, thân thể Vương Hạo chợt sựng lên, loại cảm giác u ám lạnh lẽo bị rắn độc để mắt tới đột nhiên cuốn lấy toàn thân hắn.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong rừng rậm âm u có một con ngựa và con sói lớn màu trắng to lớn xấp xỉ nhau đang nhe răng trợn mắt chậm rãi đi về phía hắn.

- Không thể nào! Lúc này vừa mới đến ngay cả thời gian tìm vũ khí cũng không có, lại gặp phải yêu thú cấp Vũ Vương?

Vương Hạo hơi đau đầu, hiện giờ hắn vẫn chưa tìm được thanh vũ khí nào đã để cho hắn tay không chiến đấu với yêu thú Vũ Vương.

Đây cũng quá coi trọng hắn mà!

Vương Hạo nhặt lên một nhánh cây trên mặt đất, hai chân chợt đạp lên mặt đất, thân thể nhanh như tia chớp bắn mạnh về phía sói lớn màu trắng, đánh ra khí tức phá thể vô cùng sắc bén.

Đột nhiên trong rừng rậm tràn ngập sát ý tiêu điều.

Ngao ô!

Sói lớn màu trắng hú lên một tiếng, giống như có thể cảm nhận được sự đáng sợ của Vương Hạo, tứ chi khỏe mạnh, hai chân hơi cong, ánh mắt xanh biếc tràn ngập hung quang, thân thể khoẻ mạnh chạy nhanh về phía Vương Hạo, khí tức cường hãn vô cùng khủng khiếp.

Hai mắt Vương Hạo hiện lên ánh sáng màu vàng, khí tức trên thân sói lớn màu trắng lưu chuyển hiện ra rõ ràng ở trong mắt, cành cây trong tay lấy một loại phương thức sạch sẽ lưu loát nhất đâm ra.

Trong nháy mắt lúc hai người giao, Vương Hạo di chuyển bàn chân, trong nháy mắt cành cây đâm vào trong mắt sói lớn màu trắng, đồng thời chân khí bao trùm ở trên nhánh cây, lấy khí thế như bẻ gãy cành khô tràn vào đầu sói lớn màu trắng.

Bạo!

Hai mắt Vương Hạo chợt mở ra, thả cành cây trong tay ra đạp chân, lướt qua mấy thước, ngay lập tức kích nổ Thiên Phách Kình vừa mới đánh vào trong cơ thể sói lớn màu trắng.

Ngao ô!

Đầu sói lớn màu trắng đột nhiên vỡ ra, hoa máu điên cuồng bắn ra, tiếng gầm thét giận dữ truyền ra thật xa, nhưng cũng không chết đi như vậy, khí thế vẫn không giảm.

- Không hổ danh là yêu thú cấp Vũ Vương, lực sinh mạng thật đúng là cường đại.

Vương Hạo nhíu mày, lại nghe thấy trong rừng rậm có âm thanh thưa thớt truyền đến, hơn nữa còn rất gấp thúc đẩy.

Thực sự xui xẻo, không ngờ ở đây sói lại cũng là động vật sống theo bầy.

Vương Hạo không dám do dự, thân thể giống như quỷ mị lập tức biến mất, hắn cũng không muốn tay không chiến đấu với bầy sói, vẫn là tìm vũ khí trước rồi tính.

...

Đường biên giới.

Các nhân vật cao cấp của hai liên bang lớn cũng đang quan sát lần tranh tài này.

Sau khi mọi người nhìn thấy Vương Hạo dựa vào một nhành cây thành công chọc mù mắt củ yêu thú cấp Vũ Vương, tất cả đều tỏ ra không có cách nào bình tĩnh được.

- Hài tử này thật giỏi, nếu không có đám sói lớn khác qua trợ giúp, chỉ cần cho hắn thời gian, con sói này hẳn phải chết.

- Không sai, bất kể là tâm tính hay là tố chất chiến đấu tất cả đều là hạng nhất.

- Khiêu chiến vượt cấp gặp qua không ít, nhưng giống như loại Vũ Tông chiến đấu với Vũ Vương này thật sự chưa từng gặp qua.

- Đâu chỉ chưa từng gặp, lão phu sống cả đời cũng chưa từng nghe qua.

- Chỉ cần hài tử này không chết, trong tương lai nhất định sẽ vượt qua chúng ta.

- Lúc nãy hài tử này sử dụng Thiên Nhân Hợp Nhất, chắc chắn hắn là Vương Hạo không sai.

- Cũng không nhất định là Vương Hạo, nghe nói Lý Vân Dương của Quân bộ cũng lĩnh ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất.

- Không thấy được hắn sử dụng Quang Tốc Bộ của Hồn Nhiên Thiên Thành sao? Hắn nhất định là Vương Hạo.

Quả nhiên giống như trong truyền thuyết, thiên phú khủng khiếp đến dọa chết người.



Hai mắt Quán Tân Hùng híp lại, không nhìn ra bất kỳ vui buồn tức giận nào.

Nếu như hắn và Vương Hạo không có ân oán, như vậy Liên Bang Tinh Tế có được nhân vật thiên tài này, hắn tuyệt đối tỏ vẻ rất vui mừng.

Nhưng hiện giờ quan hệ của Quân bộ bọn họ và Vương Hạo chỉ có thể dùng gay go đến cực độ để hình dung.

Mà lấy tính cách của Vương Hạo để nói, hắn tuyệt đối là kẻ lòng dạ hẹp hòi trong số những kẻ lòng dạ hẹp hòi, cho dù bọn họ có chủ động lấy lòng, rõ ràng cũng sẽ không xoa dịu được quan hệ của hai bên.

- Tiểu tử, lão phu đã không tính đợi nữa rồi, muốn trách thì trách ngươi quá kiêu ngạo.

Hai mắt của Quán Tân Hùng hiện lên một tia hung quang.

- Nhớ kỹ kiếp sau mở mắt nhìn cho rõ, có vài người nhất định không thể đắc tội.

Cùng lúc đó, sau khi nhìn Vương Hạo chiến đấu với sói lớn xong, nhân vật cấp cao của Liên Bang Diệu Thiên ngay lập tức tập trung lại một chỗ họp.

Tổng thống Liên Bang Diệu Thiên mở miệng hỏi:

- Các vị nói cách nhìn của các ngươi đi!

- Nếu như bỏ mặc cho Vương Hạo lớn lên, tương lai Liên Bang Tinh Tế rất có thể phản công Liên Bang Diệu Thiên chúng ta.

- Không sai, thiên phú của Vương Hạo quá khủng khiếp, nếu như tu luyện tới trình độ nhất định thì một người cũng có thể phát động một cuộc chiến tranh.

- Cho nên chúng ta phải nhân lúc Vương Hạo chưa lớn lên, tìm cơ hội diệt Vương Hạo.

- Nói thật dễ nghe, ngươi thật sự cho rằng Vương Hạo nói giết là giết sao?

Lời này cũng đúng, chỗ dựa vững chắc phía sau Vương Hạo rất nhiều, nếu như bây giờ giết Vương Hạo, quan hệ giữa hai liên bang lớn thật sự vô cùng khó nói.

- Nếu như bị Linh Tộc Ám Tinh nắm lấy cơ hội đánh bại từng cái, rõ ràng không phải là chuyện mà chúng ta hi vọng nhìn thấy.

- Vì một mình Vương Hạo, buông tha Nhân tộc sinh sôi nảy nở, loại buôn bán này quá lỗ.

- Thật ra, ta cảm thấy cho dù Liên Bang Tinh Tế biết chúng ta giết Vương Hạo cũng không dám trở mặt với chúng ta.

- Cũng không đến nỗi trở mặt, nhưng khi phối hợp lại hiển nhiên sẽ không gắn bó thân mật.

- Không sai, chúng ta bây giờ phải toàn lực đối phó Linh tộc Ám Tinh, bằng không cơ hội thắng lợi sẽ rất xa vời.

- Giết một Vương Hạo, có thể dẫn đến việc chúng ta sẽ trở thành tội nhân của Nhân tộc, loại chuyện này nhất định phải cân nhắc cho kỹ.

- Phải nghĩ ra một phương pháp vẹn toàn đôi bên mới được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.