Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 346: Chương 346: Thủ đoạn giết người.




- Vương Hạo, ngươi không thể dừng lại một chút hay sao?

Lạc Huyên xoay người bay lên một cái, dừng ở trên cây, thuận tay rút ra cây súng lục bắn ngã mấy người muốn lên cây.

Vương Hạo lộ vẻ phẫn nộ nói:

- Tiểu Huyên Huyên, rõ ràng là những người đó đang ức hiếp ông xã của nàng, sao nàng có thể ngón tay bẻ ra, nói giúp cho người ngoài?

Lạc Huyên trợn mắt.

- Ta không nói nhảm với ngươi, ta đến để nói cho ngươi biết, Manh Manh vừa mới nói có một tin quan trọng, thủ đoạn giết người lần này của Liên Bang Diệu Thiên là một khống yêu sư.

- Không yêu sư!

Ba người Lăng Tiêu, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu hít một hơi lạnh, ngành nghề ngàn năm không thấy không ngờ lại xuất hiện rồi.

Vương Hạo lộ vẻ ngơ ngác.

- Khống yêu sư là cái thứ gì?

Mọi người giật mình nhìn Vương Hạo, tên này biết nhiều thứ như vậy, nhưng không ngờ bây giờ ngay cả khống yêu sư là gì cũng không biết, xác định đây không phải làm bộ chứ?

Tiền Vạn Dương giải thích nói:

- Khống yêu sư vô cùng khủng khiếp, bọn họ có thể khống chế yêu thú, hơn nữa số lượng còn rất nhiều.

Lăng Tiêu lộ vẻ nghiêm trọng.

- Căn cứ ghi chép, lực tinh thần của khống yêu sư vô cùng kỳ lạ, bọn họ có thể nhanh chóng khống chế yêu thú, khiến yêu thú chiến đấu cho họ.

Vương Hạo sững sốt một cái.

- Chiến đấu cho họ? Ý của các ngươi nói, nếu không thể ngay lập tức giết chết khống yêu sư này, vậy thì hắn sẽ tập hợp một đám yêu thú làm thủ hạ?

Lạc Huyên gật đầu, ngẩng đầu nhìn mảnh rừng rậm vô hạn ở trước mắt.

- Minh Thần Tinh là lạc viên yêu thú, bên trong có rất nhiều yêu thú Vũ Vương, nếu như cho gã khống yêu sư này hai ngày thời gian, ngươi sẽ rơi vào cục diện vô cùng bị động.

- Ý là ta sẽ bị yêu thú Vũ Vương vây đánh?

Vương Hạo suy nghĩ, chiến lực hiện tại của hắn đối phó Vũ Vương hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng tuyệt đối không thể nào làm được một đòn giết ngay, cần phải tiêu hao một chút thời gian mới được.

Nhưng nếu số lượng Vũ Vương này quá nhiều, vậy hắn thật sự không thể nào chiến thắng được.

Lăng Tiêu không nhịn được hỏi:

- Theo ta được biết, khống yêu sư muốn khống chế một con yêu thú, cần phải có thực lực tương ứng mới được, hiện tại khống yêu sư này có thể khống chế bao nhiêu con yêu thú Vũ Vương?

Lạc Huyên lắc đầu.

- Điều này Manh Manh cũng không biết, nhưng Manh Manh nói qua, tu vi của khống yêu sư này đã đạt đến cấp chín Vũ Tông, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá Vũ Vương.

- Xì xì…

Đám người Lăng Tiêu hít một hơi lạnh, nếu khống yêu sư này thật sự đột phá trong thi đấu, vậy thì khống chế yêu thú Vũ Vương tuyệt đối sẽ không dưới ba mươi con.

Tuy rằng Vương Hạo có thể không biết mệt mỏi tiếp tục chiến đấu, nhưng khoảng cách cấp bậc tu vi thật sự quá lớn, cộng thêm hai quyền khó địch bốn tay, căn bản không khác gì tìm cái chết.

- Toàn bộ dừng tay!

Đột nhiên, một âm thanh thiên lôi chấn động màng nhĩ vang lên trong không trung, cũng làm cho những tuyển thủ dự thi đang đại chiến phải giật mình tỉnh lại.

Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một nam tử từ trong không trung dần dần rơi xuống, logo đang bay bổng trong không trung, không cần nghĩ cũng biết được đó là Vũ Đế.

Lăng Tiêu khẽ nói:

- Sư đệ, người này là Lâm Hạo Tinh, người của phủ tổng thống, rất thân với Liêu Vân Xuyên, ngươi vừa tống tiền bốn chiếc chiến hạm Dũng Khí của Liêu Vân Xuyên, sợ là tên này sẽ gây rắc rối cho ngươi.

Vương Hạo lộ vẻ nghiêm túc nói:

- Sư huynh, ngươi có biết nói chuyện hay không đấy! Rõ ràng ta là người bị hại, Liêu Vân Xuyên đã bồi thường bốn chiếc chiến hạm Dũng Khí cho ta, sao có thể xem như ta tống tiền chứ?

Sắc mặt của Lăng Tiêu tối đen, sư đệ này còn có thể diện hay không? Hắn nhìn thấy mọi thứ, đây cũng không xem như tống tiền, vậy cái gì mới gọi là tống tiền?

Lâm Hạo Tinh xuất hiện, khiến cho người của hai bên ngưng chiến.

Mạn Vân nhìn thấy Lâm Hạo Tinh, nhíu mày lại.

- Lâm Hạo Tinh ngươi đến làm gì?

Lâm Hạo Tinh thản nhiên nói:

- Ta nhận được chỉ thị của cấp trên, khiến Vương Hạo bồi thường tiền thuốc men của Tống Kiệt, sau đó chuyện này xem như bỏ qua, nếu có lần sau, nhất định nghiêm trị không tha.

- Cái gì, bồi thường?

Tuyển thủ dự thi của Liên Bang Diệu Thiên không vui, đây xem như kết quả gì? Bọn họ có thể đến tham gia thi đấu của hai liên bang lớn, còn thiếu tiền sao?

Lâm Hạo Tinh lạnh lùng hừ một tiếng.

- Nếu có người dám nghị luận quyết định của cấp trên nữa, lập tức hủy bỏ tư cách dự thi.

Nghe xong, hiện trường lập tức yên lặng, hiện tại cũng là thời kỳ chiến tranh, nhân vật cấp trên đều rất bận, căn bản không có thời gian đi quản những chuyện nhỏ của bọn họ, cho nên đi rồi cũng xem như không có chuyện gì lại không thoải mái.

- Thì ra chỉ là đền tiền!

Vương Hạo đi đến trước mặt Tống Kiệt, từ trong ví tiền lấy ra tờ một tinh tế tệ, sau đó xé thành hai mảnh, đưa cho Tống Kiệt.

Sắc mặt của mọi người ở đó lập tức tối đen, tên khốn này cũng quá vô sỉ rồi chăng! Tiền xé ra rồi còn có tác dụng gì sao?

Lâm Hạo Tinh lạnh lùng nói:

- Vương Hạo! Ngươi thân là nguyên soái Liên Bang Tinh Tế, đền tiền như vậy, không thấy xấu hổ sao?

Vương Hạo bĩu môi.

- Là ngươi nói đền tiền là được, nhưng ngươi lại không nói đền bao nhiêu, có thể trách ta hay sao?

Sắc mặt của Lâm Hạo Tinh hoàn toàn tối đen, đây là cái logic gì thế, rõ ràng là Vương Hạo đâm người ta, sau cùng không ngờ còn trách lên đầu hắn.

- Vương Hạo, ngươi đâm người ta bị thương, nên cho nhiều một chút, sao lại cho bấy nhiêu đó.

Mạn Vân nhìn thấy chướng mắt, lên tiếng nói.

Vương Hạo lấy ra một thùng hiện kim, vui vẻ cười nói:

- Ở đây ta có mười triệu tinh tế tệ, nhưng ta cho hắn, hắn dám lấy không?

- Ta có gì không dám lấy!

Tống Kiệt lạnh lùng hừ một tiếng, giơ tay đi lấy cái thùng.

Vương Hạo đột nhiên lấy giọng kêu to.

- Ba con gấu!

Một giây sau, ba khí tức khủng khiếp lập tức bạo phát ra, ba bóng người nhanh chóng xông phá đám người, đến bên cạnh Vương Hạo.

- Vũ Đế!

Mọi người giật mình nhìn ba con gấu, bọn họ không ngờ tới, ba con gấu vừa mới giở trò lưu manh lại đều là tu vi Vũ Đế.

- Hừ!

Tống Kiệt tức giận lạnh lùng hừ một tiếng, xoay đầu rời khỏi, hiển nhiên hắn cũng hiểu rõ có ba Vũ Đế này ở đây, tiền này cũng không cần nghĩ nữa.

- Chuyện gì?

Gấu đại hỏi.

- Hiền điệt, ngươi vô cớ lấy thùng tiền ra làm gì?

Gấu hai nghi ngờ hỏi.

- Chẳng lẽ là kinh phí cho chúng ta tán gái?

Gấu ba tràn đầy hi vọng nhìn Vương Hạo.

Vương Hạo bĩu môi.

- Với trình độ tán gái của các ngươi, cho dù có kinh phí cũng không tán được.

Ba con gấu không vui, như vậy quá đả kích người rồi.

- Cái gì gọi là không tán được, chúng ta cũng rất hiểu về chuyện này đấy.

Gấu đại lộ vẻ tự hào.

- Không sao, chúng ta đã cố tình mua phim ảnh về để nghiên cứu, cam đoan nguyên vị.

Gấu ba lấy ra một cái đĩa CD phiên bản giới hạn.

- Chúng ta đã nghiên cứu hết cái đĩa này rồi, chỉ thiếu một cô em chủ động hiến thân.

Gấu ba lộ vẻ kiêu ngạo.

Vương Hạo trừng mắt há hốc mồm nhìn cái đĩa CD trong tay của gấu hai, trong lòng bất ngờ vô cùng!

Chỉ thấy trên đĩa CD in bốn người, trong đó ba người là nam nhân, còn lại là một nữ nhân.

Đồng thơi Vương Hạo cũng hiểu vì sao ba con gấu này lại muốn cùng lên, thì ra bị ảnh hưởng bởi cái đĩa CD này.

Nhưng khiến hắn nghĩ không thông chính là, ba huynh đệ này là từ cổ đại đi xuyên thời gian đến đây chăng? Không ngờ ngay cả chuyện này cũng không hiểu, thật là đứng hạng thứ ba trong mười người thiểu năng niên độ cảm động.

Lâm Hạo Tinh híp hai mắt lại, quan sát ba con gấu một lát, ban đầu hắn muốn khiến Vương Hạo hao tài, để trút giận cho Liêu Vân Xuyên, nhưng ai biết được Vương Hạo lại mang theo ba Vũ Đế ở bên mình, hơn nữa còn là ba con gấu không biết xấu hổ nhất trong Vũ Đế.

Mạn Vân bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng cũng xem như đã có hiểu biết toàn mới, toàn diện đối bản lĩnh gây sự của Vương Hạo.

Đồng thời, Mạn Vân cũng cảm thấy không thể tiếp tục kéo dài, cần phải nhanh chóng bắt đầu thi đấu mới được, bằng không cũng không ai biết được Vương Hạo sẽ làm ra chuyện gì nữa, đến lúc đó nàng cũng không có rãnh rỗi để phủi mông cho Vương Hạo…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.