Vương Hạo cười.
- Ta đã liên hệ Thu Lôi, đã đặt mua một chiến hạm cấp cao – hiệu Dũng Khí!
- Hiệu Dũng Khí!
Đồng tử của Trần Diệu co vào, đột nhiên hơi thở của hắn trở nên gất rút.
Nếu như chiến hạm cấp cao của Liên Bang Diệu Thiên là phi thuyền hiệu Chiến Phủ, vậy thì chiến hạm cấp cao của Liên Bang Tinh Tế chính là phi thuyền hiệu Dũng Khí.
Sở dĩ bọn chúng có thể được gọi là chiến hạm cấp cao, bởi vì độ dài của chúng đạt hơn ba ngàn mét, sức chứa là mười ngàn người tác chiến. Đồng thời bên trong còn trang bị các loại phi thuyền công kích vũ trụ nhỏ, có thể tiến hành chiến đấu trong không gian. Còn có các loại rada chỉ đạo, theo dõi, khóa chặt cũng như các hệ thống khống chế trận. Hơn nữa trên chiến hạm còn kèm theo hàng ngàn vũ khí, cho dù là súng laser hay là pháo đạn thật, mức tổn hại thấp nhất cũng đạt đến cấp bốn, hơn nữa có hơn ba mươi vũ khí tổn hại cấp năm.
Có thể nói, chỉ cần có được một chiếc phi thuyền Dũng Khí, vậy thì xem như có được chiến lực đồng thời khiêu chiến với mười mấy Võ Đế. Đáng sợ nhất là trong tay Vương Hạo còn có bảo thạch không gian, chỉ cần lắp đặt bảo thạch không gian cũng có nghĩa là chiến hạm Dũng Khí này đã được trang bị khả năng vượt thời gian. Như vậy, chiến lực có được tuyệt đối sẽ nâng lên gấp đôi.
- Nhưng lão đại, nếu chúng ta mua chiến hạm Dũng Khí, vậy thì chi phí bảo trì hàng ngày còn không phải là như nước chảy hay sao?
Trần Diệu lộ vẻ vẻ mặt đau khổ, loại chiến hạm cấp cao này tốt thì có tốt, nhưng phí bảo trì tuyệt đối là con số trên trời, người thường căn bản không nuôi nổi.
- Với thu nhập tài chính trước mắt của ta cũng chỉ có thể nuôi phi thuyền Dũng Khí và duy trì chi tiêu ngày thường cho mười ngàn binh sĩ vương bài.
Vương Hạo thở dài một hơi, vì muốn sau này có thể dẫn theo đám đàn em tung hoành thiên hạ, khoản tiền này cần phải chi!
Trần Diệu gật đầu, đột nhiên nói:
- Lão đại, bốn vị hiệu trưởng đã chiêu mộ được mười ngàn binh sĩ vương bài cho huynh rồi.
Khóe miệng Vương Hạo hơi nhếch lên.
- Cho bọn họ đến tinh cầu cấp ba của Dược Tề Công Hội đã tặng cho ta, chờ sau khi kết thúc bán đấu giá, ngươi và Tiền Vạn Dương cũng đi tới đó, nhớ xây dựng một căn cứ ở trên đó.
Trần Diệu gật đầu hỏi:
- Nếu những đệ tử quý tộc này muốn lên đó thì làm sao?
Vương Hạo lạnh lùng hừ một tiếng.
- Trực tiếp bắn một pháo là được!
Trần Diệu cắn lưỡi, trong lòng cầu nguyện cho đám đệ tử quý tộc này đừng có rảnh rỗi kiếm chuyện thì tốt hơn. Thời gian không còn dài, buổi bán đấu giá kết thúc, quân hàm mà một nguyên soái có thể điều động đã được bán đấu giá xong, chỉ giữ lại một phần quân hàm không bán đấu giá, đây là quân hàm Vương Hạo giữ lại cho mười ngàn quân vương bài của hắn.
- Đinh đinh, chúc mừng ký chủ bán đấu giá 1107 chức quan lớn nhỏ, tổng cộng giành được ba mươi ngàn điểm tội ác.
- Đinh đinh, chúc mừng ký chủ khởi động con đường cẩu quan, giành được danh hiệu chó cậy thế người.
- Khụ khụ…
Vương Hạo lập tức bị sặc, hệ thống này có thể nghiêm túc một chút hay không? Cái gì mà con đường cẩu quan? Còn chó cậy thế người, có loại danh hiệu này sao?
- Ngươi mới là chó, cả nhà ngươi đều là chó!
Vương Hạo tức giận hô hoán hệ thống, điều động cái danh hiệu chó cậy thế người ra để xem.
Chó cậy thế người: Làm quan không mưu cầu phúc lợi cho bá tánh, không có tài cán thật sự, còn tham ô hưởng lạc, cậy vào chỗ dựa sau lưng làm xằng làm bậy, thật sự là cực phẩm trong phản diện. Kỹ năng tự có: dựa thế ức hiếp người. Sau khi sử dụng có thể răn đe người khác, khiến cho người khác trong lòng sợ hãi, hoàn toàn nghe theo ký chủ (ghi chú: không có hiệu quả đối với người có tu vi cao hơn ký chủ, có hiệu lực ba ngày sau khi sử dụng.)
Tổng kết cuộc đời của cẩu quan: một khi đắc chí lên mây, từ nay về sau, bộ dạng tiểu nhân bị người vứt bỏ.
Sau khi Vương Hạo xem xong, trong lòng tan nát, hắn chấp nhận cậy vào chỗ dựa sau lưng để làm xằng làm bậy, nhưng cái gì gọi là không có tài cán thật sự, còn tham ô hưởng lạc?
Hắn rõ ràng là cho đàn em cơ hội có được hay không? Tuy nhiên nể tình kỹ năng cậy thế ức hiếp người khác cũng không tệ, hắn cũng không so đo tính toán với hệ thống nữa.
Đồng thời, trong đầu Vương Hạo xuất hiện một cảnh tượng khó hiểu, chỉ thấy một đám hiệp khách chính nghĩa vây đánh hắn, hơn nữa hô to một tiếng:
- Cẩu quan, nộp mạng đi!
- Chắc là sẽ không xuất hiện tình tiết máu chó thế này chứ?
Vương Hạo suy nghĩ, cảm thấy chỉ có tăng cường biện pháp bảo vệ an toàn cho bản thân mới có thể khiến cho đám người xấu không thể thừa cơ hội lợi dụng.
- Ầm ầm ầm!
Buổi bán đấu giá vừa mới kết thức, một âm thanh ầm ầm vang lên. Chỉ thấy hàng ngàn đệ tử quý tộc bao vây hai mươi Vũ Vương Sử Hùng, Mộc Tân, không ngừng dùng chân khí công kích bọn họ. Vương Hạo lạnh lùng hừ một tiếng, đánh chó phải nể mặt chủ, những gã này cũng quá xem thường hắn rồi!
- Lão đại, làm sao đây?
Trần Diệu đã cầm trong tay một thanh đao lớn, chuẩn bị tiến lên chiến đấu bất cứ lúc nào.
- Không có chuyện gì cầm đao làm gì?
Vương Hạo liếc mắt nhìn Trần Diệu một cái, sau đó lặng lẽ lấy ra một quả lựu đạn cầm tay có mức độ tổn thương cấp bốn, hắn kéo kíp nổ ném vào trong đám đệ tử quý tộc. Mí mắt của Trần Diệu run rẩy, trong lòng vô cùng kinh hãi, thì ra không cho hắn cầm đao là vì như vậy sao?
- Chết tiệt, lựu đạn cầm tay cấp bốn!
Không biết ai đó đã kinh hãi kêu to một tiếng, sau đó đám đệ tử quý tộc hoảng loạn tránh ra, đồng thời cũng nhanh chóng khởi động lá chắn năng lượng.
- Ầm ầm ầm!
Trong phút chốc, một đám mây hình nấm từ từ dâng lên, cả sân vận động trong nháy mắt không thấy gì cả, khí nóng rất lâu vẫn không tan. Vương Hạo nhìn uy lực phát nổ của lựu đạn cầm tay cấp bốn, thầm nghĩ, nếu như ở trên địa cầu trước kia, hoàn toàn có thể sánh với một quả bom nguyên tử.
Khi mọi thứ đều khôi phục yên tĩnh, Quán Thế và đám đệ tử quý tộc lộ vẻ thâm trầm đi tới.
- Là ai đã ném lựu đạn cầm tay vậy?
- Mau chóng đứng ra, nếu không lão tử điều tra ra được sẽ diệt cả nhà.
- Mẹ kiếp, không ngờ dám ném lựu đạn vào chúng ta, lão tử phải nhét lựu đạn vào trong hậu môn của hắn.
- …
Khi đám đệ tử quý tộc la mắng, Vượng Hạo lại rút ra một quả lựu đạn cầm tay cấp bốn, sau đó nhẹ nhàng kép kíp nổ, ném vào trong đám người.
- Chết tiệt, tiểu tử này là Vương Hạo!
- Mẹ kiếp, lão tử luôn cho rằng bản thân là vô pháp vô thiên, nhưng hôm nay mới phát hiện thì ra núi này cao có núi khác cao hơn.
- Tên khốn này muốn làm gì? Không phải là muốn giết người diệt khẩu chứ?
- Rất có thể, tiểu tử này vô cùng to gan, không chừng hắn thật sự muốn giết chúng ta!
- Đừng nhiều lời nữa, mau chóng khởi động lá chắn năng lượng.
- …
- Ầm ầm ầm…
Một giây sau, tiếng ầm ầm cực lớn đúng hẹn vang lên. Lần này phát nổ khiến cho cả sân vận động xuất hiện một hố sâu khổng lồ, khí nóng càng làm cho hư không bị vặn vẹo biến dạng. Khi mọi thứ lần nữa khôi phục lại sự tĩnh lặng, đám đệ tử quý tộc vừa thở phào nhẹ nhõm, bọn họ cho rằng bản thân lại tránh qua một kiếp, đã thấy Vương Hạo lại rút ra một quả lựu đạn cầm tay cấp bốn.
- Chờ chút, chờ chút, xin nguyên soái đại nhân nương tay…
Đám đệ tử quý tộc dọa đến liên tục van xin, bọn họ đều biết, Vương Hạo là cổ đông lớn thứ hai của Công Ty Thiên Hỏa, những trang bị vũ khí này hắn có đầy đủ nhất. Nếu không mau chóng xin tha, ai biết được tiếp theo hắn sẽ ném ra bao nhiêu quả lựu đạn!
Vương Hạo liếc mắt ra hiệu với đám người Sử Hùng, Mộc Tân.
- Bọn họ có làm các ngươi bị thương hay không?
Sử Hùng, Mộc Tân lập tức hiểu được, ngã ngay xuống đất bắt đầu rên rỉ.
- Chân của ta hình như bị thương rồi.
- Eo của ta không được rồi!
- Tay của ta…
- Tay của ta…
Vương Hạo cầm quả lựu đạn cấp bốn đùa giỡn trên tay, lạnh lùng nói:
- Các ngươi đã làm cho người của ta bị thương, có phải nên bồi thường phí điều trị hay không?
Đám đệ tử quý tộc lộ ra vẻ mặt buồn bực, trong lòng cảm thấy vô cùng đau xót. Sử dụng đám người Sử Hùng để nâng cao đấu giá, hiện tại lại tống tiền bọn họ, thật sự còn đáng ghét hơn bọn họ.
- Hình như các ngươi không dự định bồi thường?
Vương Hạo kéo nhẹ một cái, kíp nổ lần nữa kéo ra, quả lựu đạn được ném vào trong đám đệ tử quý tộc…