Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 295: Chương 295: Không có tiền thì đừng có đấu giá loạn




Trong sân vận động của trường đại học Thiên Bắc.

Vô số bóng người đang đứng, ít nhất số lượng phải đạt đến hơn năm ngàn người.

Mà mỗi một con cháu quý tộc đều tức giận ngồi trên ghế nhỏ, trong lòng hận không thể chém Vương Hạo ra thành tám mảnh.

Bọn họ đều là những người có thân phận cao quý, nhưng Vương Hạo không chỉ để cho bọn họ tham gia buổi đấu giá ở ngoài trời mà còn để cho bọn họ ngồi trên băng ghế nhỏ, thật sự quá đáng giận.

Chỉ có điều những phú hào kia đã bình tĩnh hơn nhiều, dù sao thức ăn chay lần trước cũng đã thấy qua, hiện tại ngồi trên băng ghế nhỏ này vẫn chưa tính là gì.

Lúc này, Tiền Vạn Dương bước lên đài đấu giá được dựng tạm.

- Mục đích mọi người đến đây đều rất rõ ràng, ta cũng không nhiều lời.

Tiền Vạn Dương khẽ nói:

- Tiếp theo ta muốn giới thiệu với mọi người một chút, giá thấp nhất của thiếu tướng là mười tỉ Tinh Tế tệ, tổng cộng có một ngàn vị trí bán ra, giá thấp nhất của trung tướng là ba mươi tỉ Tinh Tế tệ, tổng cộng có một trăm vị trí bán ra, giá thấp nhất của thượng tướng là một trăm tỉ Tinh Tế tỉ, tổng cộng có bảy vị trí bán ra.

Vừa dứt lời, trong nháy mắt mọi người có mặt ở đó đều sôi trào, đặc biệt là đám con cháu quý tộc kia càng là kẻ dẫn đầu đứng lên gây sự.

- Trời ạ, Vương Hạo này là muốn tiền đến phát điên rồi.

- Giá thấp nhất của một thiếu tướng là mười tỉ, không bằng hắn đi cướp đi.

- Chúng ta đều không kêu giá, để cho nơi này lạnh ngắt, để xem Vương Hạo còn mặt mũi nào mà tiếp tục lăn lộn hay không?

- Không sai, TM hôm nay ai dám kêu giá, lão tử chém chết hắn.

- Không sai, ai dám kêu giá chính là gây khó dễ với con cháu quý tộc chúng ta.



Đại phú hào có mặt ở đó đều nghe được, tuy vẻ mặt tức giận nhưng thật sự không có người dám nói gì, dù sao bọn họ cũng là người làm ăn, đấu không lại đám con cháu quý tộc làm quan này.

Vương Hạo ngồi ở phía dưới, lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mắt, nhất là hắn nhìn chằm chằm vào thiếu niên tóc vàng.

Lúc nãy chính là thiếu niên tóc vàng này dẫn đầu, mới khiến cho những con cháu quý tộc có mặt ở đây lập tức sôi trào, cũng chính là nói tên thiếu niên tóc vàng này là lão đại trong đám con cháu quý tộc này.

Trần Diệu ở bên cạnh khẽ nói:

- Lão đại, ngươi này là người Quán gia, nghe nói là tôn tử của Quán Tân Hùng, tên là Quán Thế.

Khóe miệng Vương Hạo cong lên nụ cười lạnh lẽo.

- Thì ra là tôn tử của lão khốn Quán Tân Hùng kia, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.

Trần Diệu nhìn Quán Thế bằng ánh mắt thông cảm, bị Vương Hạo nhìn trúng thì tương lai tiểu tử này sợ rằng sẽ rất thê thảm, vì vậy vẫn nên mặc niệm trước ba phút cho tiểu tử này đi.

Lúc này, Vương Hạo búng tay ra hiệu với Sử Hùng, Mộc Tân đứng sau lưng hắn cách đó không xa .

Ngay lập tức, hơn hai mươi thiếu niên đứng dậy, nhìn về phía đám con cháu quý tộc kia mắng to.

- Má ngươi chứ, ngươi tưởng ngươi là ai hả?

- Một đám nghèo kiết xác, không có tiền thì đừng ở nơi này đòi đấu giá loạn

- Hôm nay lão tử sẽ mua, ngươi có thể làm thế nào?

- Lão tử chính là đứng ở chỗ này, ngươi có bản lĩnh đến chém ta đi!

- Con cháu quý tộc thì lợi hại à! Lão tử xem thường nhất chính là quý tộc!

- Không sai, đều là một đám rác rưởi không có tiền cũng ở đây kêu loạn.



Nghe thấy những lời này, Quán Thế và một đám con cháu quý tộc hoàn toàn nổi giận, không ngờ có một đám thường dân lại dám mắng bọn họ như vậy, chuyện này bảo bọn họ làm sao mà nhịn được đây?

Vì vậy, mấy nghìn tên con cháu quý tộc đều cùng bạo phát, chân khí tản ra xung quanh tràn ngập trong sân vận động, ngay cả tầng mây trên không trung cũng bị khuấy động, rất có xu thế cuộc chiến đấu sẽ lập tức bạo phát.

Các phú hào có mặt ở nơi này thấy thế bị dọa cho khiếp sợ đến mức lùi ra phía sau.

- Đây là tình huống gì?

- Ai biết, các ngươi có quen biết với đám thiếu niên này không?

- Một người cũng không quen, nhưng tu vi của bọn họ đều đã đạt tới Vũ Vương rồi.

- Xem ra cũng không tới hai mươi người nhưng tu vi đều là Vũ Vương, chuyện này có chút không đúng!

- Chẳng lẽ là thủ hạ của thế lực lớn nào bồi dưỡng ra sao?

- Quan tâm bọn họ là ai làm gì, bọn họ dám xung đột với đám con cháu quý tộc này chắc chắn là không đơn giản.

- Chúng ta vẫn nên đàng hoàng xem kịch thì hơn.

- Đồng ý!



Lúc này, Tiền Vạn Dương vỗ tay, lớn tiếng nói:

- Các vị yên lặng, nếu có ai dám ra tay trên buổi đấu giá vậy thì sẽ bị hủy tư cách đấu giá.

Vừa dứt lời hàng ngàn tên con cháu quý tộc chỉ có thể giận dữ thu lại chân khí của mình về.

- Các ngươi hãy đợi đấy!

Quán Thế hừ lạnh nói:

- Đợi buổi đấu giá này kết thúc, bản thiếu nhất định sẽ tháo các ngươi ra thành tám khối!

Sử Hùng, Mộc Tân bũi môi, rõ ràng là không để đám con cháu quý tộc này vào mắt.

- Khụ khụ!

Tiền Vạn Dương ho khan một tiếng:

- Tiếp theo là bán đấu giá quân hàm thiếu tướng đầu tiên, giá thấp nhất mười tỉ Tinh Tế tệ.

- Ta ra giá hai mươi tỉ.

Sử Hùng giơ tay hét lên, đồng thời cũng không quên ném cho Quán Thế một ánh mắt khiêu khích.

Vừa dứt lời tất cả mọi người có mặt ở đó đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Sử Hùng, vừa mở miệng đã ra giá gấp đôi, như vậy thật sự tốt sao?

Sắc mặt Quán Thế giận dữ, giơ tay lên nói:

- Ta ra giá hai mươi lăm tỉ.

Sử Hùng lại quăng cho Quán Thế ngón giữa đầy khinh bỉ nói:

- Bốn mươi tỉ.

Nghe vậy, Quán Thế càng lửa giận ngập trời, khắp người hắn có dòng chân khí dao động như muốn xé rách bầu không khí xung quanh.

- Quán thiếu, xin bớt giận, hôm nay không thể so sánh được với ngày thường, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì không dễ ăn nói với chỗ đại tư lệnh bên kia.

Những người bên cạnh liên tục lôi kéo Quán Thế, khổ sở khuyên nhủ hắn.

Quán Thế bỗng rùng mình, đừng thấy Quán Tân Hùng là gia gia của hắn, nhưng nếu như không hoàn thành nhiệm vụ gia gia hắn giao, vậy thì hắn sẽ bị gia pháp hầu hạ, cho dù đại nạn không chết nhưng cũng thoát không khỏi bị lột một lớp da.

Thấy cảnh tượng như vậy, Vương Hạo bĩu môi khinh thường:

- Quán Tân Hùng thật là không có lòng, không ngờ lại phái loại phế vật này đến đây.

Trần Diệu khẽ nói:

- Lão đại, cái này ngươi không hiểu rồi, tuy những quý tộc này có nhièu thành viên trong gia tộc, nhưng người có tài năng lại không nhiều, mà để có thể kiểm soát Quân bộ lâu dài vì vậy, những người có tài này đều đã đảm nhận những chức vị quan trọng trong Quân bộ, căn bản không có thời gian để ý tới chúng ta.

Vương Hạo gật đầu, vẻ mặt hơi nặng nề nói:

- Sở dĩ Quân bộ có thể luôn kiểm soát quý tộc trong tay chính là vì bọn họ biết trọng dụng người của mình còn sử dụng những nhân tài kia, mà đám nhà giàu lêu vô dụng này, bọn họ kiên quyết không dùng, đối thủ này không đơn giản đâu!

- Lão đại, ngươi thật sự tính ra tay với Quân bộ sao?

Trần Diệu nhịn không được hỏi.

Vương Hạo mỉm cười không trả lời, từ sau khi hắn tiếp nhận cơ thể của gã xui xẻo thì đã định sẵn quan hệ sẽ trở thành đối thủ với học viện Hoàng Gia, mà Quân bộ là hậu đài của học viện Hoàng Gia, đương nhiên cũng là kẻ địch của hắn.

Cho nên bất kể là vì gã xui xẻo hay là vì điểm tội ác, hắn đều cần phải làm cho Quân bộ long trời lở đất mới được.

Nếu như có người nào dám đến ngăn cản, vậy thì để cho thế đạo này hoàn toàn loạn đi, để cho chiến tranh điên cuồng vì hắn, để cho thiên hạ dao động vì hắn.

Không bao lâu từng quân hàm đều được bán ra, kết quả không có gì ngoại lệ toàn bộ đều bị đám con cháu quý tộc mua được.

Mà những đại phú hào kia chỉ có thể lắc đầu than thở, không phải bọn họ không muốn mua, mà là tiền trong túi căn bẳn không bằng đám con cháu quý tộc này.

Dù sao hậu đài của đám con cháu quý tộc này chính là Quân bộ, bọn họ có chỗ nào có thể so được.

Hơn nữa bên này còn có đám người Hùng Sử, Mộc Tân nâng giá lung tung, khiến cho giá sàn vô duyên vô cớ tăng lên gấp mấy lần.

Đây cũng là điều khiến cho đám con cháu quý tộc không cảm thấy vui vẻ sau khi mua được quân hàm, ngược lại vẻ mặt bọn họ giận dữ nhìn chằm chằm đám người Sử Hùng, Mộc Tân.

- Lão đại, chờ sau khi số tiền này tiến vào sổ, ngươi dự định dùng nó vào việc huấn luyện mười ngàn binh sĩ vương bài sao?

Trần Diệu tò mò hỏi.

Vương Hạo lắc đầu, lại cười nói:

- Ta dự định mua một thứ lớn.

- Một thứ lớn?

Vẻ mặt Trần Diệu nghi ngờ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.