Tần Phong hừ lạnh một tiếng:
- Ta đã từng nói không cùng chí hướng thì không thể cùng mưu việc lớn, nếu như ngươi dám động đến Tiểu Ái, vậy thì ta sẽ dùng cuộc đời của ta giết ngươi tới cùng.
Nói xong, Tần Phong xoay người rời đi, hoàn toàn không có ý lưu luyến nào.
- Thú vị.
Vương Hạo nhếch mép cười, lẩm bẩm:
- Phẩm cách cao thượng, cá tính cao ngạo, có loại nguyên mẫu của anh hùng, nếu lão tử không kéo ngươi xuống rãnh, vậy làm sao có điểm số được chứ?
- Lão đại, Tần Phong này thật sự không hiểu lòng tốt của người khác.
Tiền Vạn Dương giận dữ nói.
Trần Diệu gật đầu nói:
- Lão đại, Tần Phong này rất khó giải quyết chúng ta có nên tìm người khác gia nhập không?
Vương Hạo lắc đầu, tự tin cười nói:
- Ta thích người vừa có loại bản lĩnh lại có ngạo khí này. Tần Phong này ta chắc chắn phải thu.
Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu thông cảm nhìn Tần Phong, hài tử ngươi không có chuyện gì thì giả ngầu làm gì, lần này thì tốt rồi bị Vương Hạo nhàm chán đến đau trứng nhìn trúng, đây không phải là tự tìm phiền phức cho mình sao?
Vương Hạo đột nhiên sửng sốt, hắn phát giác tại sao mình lại có loại cảm giác giống như những ông trùm phản diện muốn thu vai chính làm tiểu đệ trong phim truyền hình vậy chứ?
- Xem ra ta cần phải rút kinh nghiệm, đừng để bị lật thuyền trong mương mới tốt.
Vương Hạo gãi gãi cằm, đang nghĩ cách làm thế nào thu phục Tần Phong.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền tới:
- Vương Hạo, ngươi có ở nhà không?
Vương Hạo ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy Tuyết Thiên Cầm đang dẫn theo hai mươi thiếu niên đứng ngay cửa chính.
- Ai ôi, đây không phải là tiểu bảo bối Thiên Cầm nhà ta sao? Nhanh tiến vào lòng ông xã nào!
Vương Hạo giang hai cánh tay ra, bước lên đón.
Tuyết Thiên Cầm liếc mắt, chuyển bước chân, nhẹ nhàng thoát khỏi cái ôm của Vương Hạo.
- Vương Hạo ta không có công sức làm loạn với ngươi.
Tuyết Thiên Cầm hờ hững nói:
- Còn vài ngày nữa thì di tích thượng cổ sẽ mở ra, ta dẫn theo những Vũ Vương này đến đây tiếp xúc với ngươi, cũng là để cho đôi bên dễ dàng tìm hiểu nhau.
- Một đám nam nhân có gì phải tìm hiểu chứ?
Vương Hạo nhíu mày:
- Nếu như nàng muốn tìm hiểu ta, ta không ngại tiến sâu một bước tìm hiểu với nàng.
Khuôn mặt xinh xắn của Tuyết Thiên Cầm hơi ửng hồng, nói thế nào nàng cũng là hoàng hoa khuê nữ, làm sao có thể chịu được tên vô sỉ lưu manh thối này trêu đùa trắng trợn như vậy chứ!
- Vương Thiếu, ta tên là Sử Hùng là lão đại đám Vũ Vương của công ty Thiên Hỏa này.
Một thiếu niên ôm quyền tự giới thiệu bản thân.
- Vương thiếu, ta là Mộc Tân là lão đại đám Vũ Vương của Dược Tề Công Hội .
Một thiếu niên ôm quyền tự giới thiệu bản thân.
Vương Hạo búng ngón tay:
- Tiền Vạn Dương, dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi đi.
Tuyết Thiên Cầm hơi nhíu mày:
- Vương Hạo, ta dẫn bọn họ đến đây để ngươi hiểu rõ bọn họ, như vậy nếu có gặp phải chuyện đột ngột xảy ra thì cũng có thể nhanh chóng ứng phó…
Vương Hạo khoát tay:
- Có cái gì để phối hợp đây? Chuyện nhỏ bọn họ đã có thể giải quyết, căn bản không cần ta ra tay, chuyện lớn bọn họ cũng giải quyết không được, vậy chúng ta chỉ có thể chạy trốn thôi, cái này còn cần phối hợp gì sao?
Trong nháy mắt, Tuyết Thiên Cầm cạn lời. Nói như vậy cũng rất có lý! Nàng lại oán giận nói không nên lời.
- Chỉ có điều ta cần bọn họ giúp ta một việc.
Vương Hạo gãi gãi cằm, nhếch mép nói.
- Vương Hạo, ngươi đừng làm bậy!
Tuyết Thiên Cầm cảnh cáo nói:
- Bọn họ chính là bảo đảm để chúng ta đi di tích thượng cổ, nếu xảy ra sai sót gì, đối với mọi người đều không có lợi.
Vương Hạo ngây người nhìn Tuyết Thiên Cầm:
- Nàng cũng đi?
Tuyết Thiên Cầm gật đầu:
- Sư phụ bảo ta vào đó rèn luyện, còn có Nhạc Huyên, Hạ Vi Vi, Lăng Tiêu đại ca cùng với Lý Vân Dương… Bọn họ đều sẽ vào di tích thượng cổ.
- Vậy tổng cộng có bao nhiêu người tiến vào trong?
Vương Hạo tò mò nói.
Tuyết Thiên Cầm hơi suy nghĩ nói:
- Tổng cộng có hơn hai trăm thế lực đạt được tư cách tiến vào bên trong, mà số người của mỗi thế lực tiến vào trong không giống nhau, ta nghĩ không phải một ngàn năm trăm người thì cũng có một ngàn người.
- Một ngàn người?
Ngay lập tức, vẻ mặt Vương Hạo trở nên hớn hở, lần này thì có thứ để chơi rồi.
- Đúng rồi, Vương Hạo.
Đột nhiên Tuyết Thiên Cầm nói:
- Gần đây lúc ra ngoài tốt nhất không nên đi một mình, có tin nói tổ chức khủng bố định ra tay với ngươi.
Vương Hạo nhíu mày:
- Nàng quan tâm ta như vậy không phải đã yêu ta rồi chứ?
- Ha ha!
Tuyết Thiên Cầm ghét bỏ nhìn Vương Hạo, sau đó quay người rời đi.
- Nàng muốn đi đâu? Tối nay có về đây không?
Vương Hạo không ngừng hỏi.
Tuyết Thiên Cầm cũng không trả lời, khoát tay nói:
- Ta đi tới nhà Nhạc Huyên, một mình ngươi từ từ ngủ đi.
Vương Hạo thất vọng lắc đầu:
- Đầu năm nay nữ sinh thật là không có tình cảm gì cả, không ngờ lại để cho ông xã của mình phòng không gối chiếc.
Trong nháy mắt, hai vị tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu đều xấu hổ, hiện tại lão đại này càng ngày càng không biết xấu hổ rồi, Tuyết Thiên Cầm người ta có quan hệ gì với hắn đâu! Nhưng hắn thì hay rồi, trực tiếp tự cho mình là ông xã của người ta, thật sự là tự kỷ nặng mà.
Hai người Sử Hùng, Mộc Tân tò mò hỏi:
- Vương thiếu, ngươi muốn chúng ta giúp việc gì?
Vương Hạo mỉm cười:
- Các ngươi ăn mặc như vậy thật không có cách nào giúp ta được, trước tiên phải thay đổi thành trang phục sang trọng mới được.
Hai người Sử Hùng, Mộc Tân lộ vẻ mặt nghi ngờ nhìn trang phục trên người mình, tất cả đều là trang bị khoa học kỹ thuật mới nhất, lẽ nào vẫn chưa đủ sang trọng sao?
...
Ngày tiếp theo, đại học Thiên Bắc lại một lần nữa sôi trào.
Chỉ thấy trên bầu trời từng chiếc phi thuyền vũ trụ đang không ngừng hạ xuống, mà nhãn hiệu in trên phi thuyền một lần nữa khiến cho học sinh của đại học Thiên Bắc kinh sợ.
Nếu những người lần trước đến mừng đại thọ mười tám tuổi của Vương Hạo đều là một số phú hào không có quyền lực, vậy thì những người đến lần này toàn bộ đều là các đại quý tộc trong Liên Bang Tinh Tế.
- Đây là tình hình gì? Tại sao có quá nhiều quý tộc tới đại học Thiên Bắc chứ?
- Ta nghe nói đây là Vương Hạo muốn bán chức quan, vì thế những người này đều là tới mua chức quan đấy.
- Bán chức quan? Mua chức quan? Ai cho Vương Họa lá gan này?
- Đúng vậy! Đại tư lệnh Quân bộ không có miễn chức vụ của hắn sao?
- Ai dám miễn hả? Sau lưng Vương Hạo có Dược Tề Công Hội, công ty Thiên Hỏa chống lưng cho hắn, Liên Bang Tinh Tế có ai dám động đến hắn không?
- Nhưng chuyện bán chức quan này Quân bộ cũng có thể nhịn được sao?
- Không nhịn được thì thế nào? Lẽ nào vì mấy chức quan này lại khai chiến với công ty Thiên Hỏa và Dược Tề Công Hội sao? Ta đột nhiên phát hiện Vương Hạo người này thật xấu xa, hiện tại đã dám bán chức quan, nếu đợi hắn nắm quyền rồi tuyệt đối là quan tham lớn của thế kỷ.
- Cứ dựa vào trong số người hôm nay tới thì không biết có bao nhiêu quý tộc, ta cảm thấy Vương Hạo không cách nào nắm quyền được.
- Không sai, chuyện này là do đại tư lệnh Quân bộ ra tay, hắn là muốn bỏ tiền ra mua về hết tất cả những chức quan này, như vậy Vương Hạo sẽ trở thành tướng không binh rồi.
- Bỏ ít tiền ra sẽ khiến cho Vương Hạo hoàn toàn mất hết quyền lực, đã vậy còn cắt đứt luôn quyền lực tự chủ chiêu mộ binh sĩ của Vương Hạo, quả nhiên là gừng càng già càng cay.
- Chỉ có điều Vương Hạo cũng nhận được tiền, xem như là một loại an ủi đi.
- Tiền có tác dụng cái rắm, Vương Hạo chính là cổ đông lớn thứ hai của công ty Thiên Hỏa, phó hội trưởng Dược Tề Công Hội, thứ mà hắn không thiếu nhất chính là tiền, thứ hắn cần nhất chính là quyền.
- Đáng tiếc, Vương Hạo quá trẻ căn bản đấu không lại loại lão hồ ly như đại tư lệnh này, đã định sẵn hắn chỉ có thể là tướng không binh rồi.
…