Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 293: Chương 293: Không cùng chí hướng không thể cùng mưu việc lớn




Chủ viện của đại học Thiên Bắc.

Vương Hạo ngồi xếp bằng trong phòng của mình, toàn thân hắn lóe ra ánh sáng ôn hòa.

Đột nhiên cơ thể Vương Hạo chấn động mạnh, khí tức toàn thân trong nháy mắt bạo phát.

Ngay lập tức chân khí bên trong cơ thể hắn nhanh chóng ngưng tụ về phía đan điền, khiến cho lượng chân khí trong đan điền trở nên hùng hậu hơn.

Sau khi Vương Hạo vận chuyển vài lần đại chu thiên, hắn không nhịn được thở ra một hơi, toàn thân khoan khoái nói không nên lời.

Lúc này hắn đã đột phá được Vũ Tông cấp hai, khiến cho chất lượng chân khí trong cơ thể càng thêm hùng hậu, sau khi chân khí rời khỏi cơ thể cũng có thể bắn ra xa hơn.

- Ay ôi, thật sự rất mệt!

Vương Hạo đứng dậy cử động thân thể, sau đó rời khỏi phòng đi đến đại sảnh trong biệt thự.

Phóng tầm mắt nhìn ra, cả đại sảnh chất đầy hộp quà tặng, những thứ này đều là quà tặng của khách mời đến tham gia đại thọ mười tám tuổi của hắn chuẩn bị cho hắn, mà Linh Linh đang cẩn thận phân loại những quà tặng này.

- Ta xem xem, đây là... súng tự động được làm bằng ngà voi của yêu thú voi lớn Vũ Đế, tổn thương đạt đến cấp bốn.

- Vật trang trí này không tệ, giữ lại.

- Đây cũng là vật phẩm trang trí đắt tiền, nước hoa Thiên Vận Cổ, giá bán của một lọ là năm chục triệu Tinh Tế tệ, ở đây có mười lọ.

- Ta là một đại nam nhân cần cái này làm gì, cho nha đầu Linh Linh đi.

- Đây là dây lưng được làm bằng da yêu thú cấp bậc Vũ Đế, thật sự là vật phẩm xa xỉ.

- Được rồi, đổi đi.

- Tấm thẻ này là... thẻ hội viên vĩnh viễn của nước khoáng hoạt tính thiên nhiên tại tầng sâu của hành tinh Bắc Tháp, một chai phải tốn năm ngàn Tinh Tế tệ, mỗi ngày giao hàng tận nơi.

- Đây là uống nước hay là uống mạng vậy?

- Cái này là... đặc sản hành tinh Âu Vực, quả Ba Ba, một quả phải tốn một triệu Tinh Tế tệ, một rương này là bao nhiêu tiền đây?

- Ăn vào sao có cảm giác như đang ăn xoài vậy? Hơn nữa hoàn toàn không có hiệu quả gì.

...

Mắt hạnh của Linh Linh trợn tròn, tức giận nhìn chằm chằm vào Vương Hạo.

Không ngờ tên tiểu tử xấu xa này lại làm rối loạn đống quà tặng mà nàng đã cực khổ sắp xếp lại.

Vương Hạo không để ý đến Linh Linh, hắn tìm một vòng, phát hiện ngoại trừ một số vũ khí xa xỉ ra, tất cả những thứ còn lại đều là thứ xa xỉ vô dụng.

- Ta cần những thứ này có tác dụng gì chứ?

Vương Hạo thở dài, hắn bắt đầu kêu gọi hệ thống:

- Hệ thống, hệ thống, những thứ này có thể thu về được bao nhiêu điểm tội ác vậy?

- Đinh đinh, kết quả quét hình tổng cộng có thể đổi được mười ngàn điểm tội ác.

- Chỉ có mười ngàn?

Vương Hạo khoát tay:

- Vậy thì đổi đi! Dù sao giữ lại cũng vô dụng.

- Đinh đinh, đổi thành công.

Một giây tiếp theo, toàn bộ quà tặng trong đại sảnh đều biến mất.

Linh Linh hơi sững sờ, nàng đột nhiên phát hiện hóa ra mình nhàm chán như vậy, dọn dẹp hơn nửa ngày còn không bằng một cái vung tay của Vương Hạo.

Đúng lúc này, giọng nói lo lằng của Tiền Vạn Dương từ bên ngoài truyền đến:

- Lão đại, không xong rồi!

Vương Hạo quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiền Vạn Dương mang vẻ mặt sốt ruột chạy vọt vào.

- Xảy ra chuyện gì ?

Vương Hạo nhăn mày hỏi.

Tiền Vạn Dương hít một hơi thật sâu vội vàng nói:

- Lão đại, ta nhận được tin nói lần bán đấu giá quân hàm này sẽ có rất nhiều con cháu quý tộc tham gia.

- Con cháu quý tộc?

Vương Hạo cười lạnh lùng:

- Lão khốn Quán Tân Hùng này, đây là muốn cho lão tử hoàn toàn mất hết quyền lực mà.

Tiền Vạn Dương liên tục gật đầu:

- Lão đại, nếu bán những quân hàm này cho thường dân ngươi còn có thể kiểm soát bọn họ, nhưng nếu như những quân hàm này đều bán cho con cháu quý tộc vậy thì bọn họ căn bản sẽ không để ý tới ngươi đâu!

Khóe miệng Vương Hạo nhếch lên, cười lạnh lùng nói:

- Nếu Quán Tân Hùng không biết xấu hổ vậy lão tử cũng bất chất mọi giá, không biết xấu hổ chơi với hắn tới cùng.

Khóe mắt của Tiền Vạn Dương, Linh Linh giật giật, bọn họ thật sự rất muốn lớn tiếng hỏi Vương Hạo một câu, ngươi biết xấu hổ khi nào chưa?

- Vậy lão đại hiện tại chúng ta phải làm sao?

Tiền Vạn Dương tò mò hỏi.

Vương Hạo khoát tay:

- Nếu đám con cháu quý tộc này đã đưa tiền tới cửa, không lấy cũng uổng, ngươi đi điều chỉnh giá sàn lên gấp mười lần, để cho đám con cháu quý tộc này đi mua quân hàm là được.

- Điều chỉnh lên gấp mười lần.

Tiền Vạn Dương sững sờ, giá sàn của bọn họ là: thiếu tướng một tỉ Tinh Tế tệ, trung tướng ba tỉ Tinh Tế tệ, thượng tướng mười tỉ Tinh Tế tệ, hiện tại điều chỉnh lên gấp mười lần, đây là tiết tấu sắp phát điên rồi.

- Thật sự là gian thương mà!

Linh Linh nhỏ giọng lầm bầm.

- Buổi bán đấu giá lần này do ngươi chủ trì.

Vương Hạo vỗ vai Tiền Vạn Dương nói.

Tiền Vạn Dương gật đầu, sau đó tò mò hỏi:

- Vậy lão đại ngươi đi làm chuyện gì?

Vương Hạo mỉm cười:

- Ta đương nhiên ở bên dưới hét giá, để đẩy giá lên cao hơn.

Trong nháy mắt Linh Linh sững sờ, giá này đã đủ độc rồi, nhưng không ngờ Vương Hạo lại còn muốn đẩy giá lên, thật sự quá độc ác mà.

Vẻ mặt Tiền Vạn Dương sùng bái nhìn Vương Hạo, quả nhiên là cảnh giới Kiếm Vô, bất cứ lúc nào cũng cần phải chuẩn bị tốt, không sợ khó khăn tiến về phía trước!

Lúc này, Trần Diệu dẫn theo một thiếu niên đi đến.

- Lão đại, đây là Tần Phong ngươi muốn tìm.

Trần Diệu kéo Tần Phong đến trước mặt Vương Hạo.

Tần Phong hơi cảnh giác nhìn Vương Hạo, đối với hắn Vương Hạo chính là một đại ma vương, hơn nữa còn là loại đại ma vương coi trời bằng vung, thích đánh trứng của người ta.

Vương Hạo đánh giá Tần Phong, phát hiện tu vi của tiểu tử này đột phá đến Vũ Tông cấp ba, cao hơn hắn một cấp.

Đồng thời, từ khí chất non nớt trước kia cũng trở nên chín chắn hơn, nhìn dáng vẻ này, rõ ràng gần đây đã trưởng thành hơn rất nhiều.

- Lão đại, Tần Phong này rất lợi hại, sau khi vào chủ viện lập tức mở ra hình thức một bước lên trời, hiện tại đã đánh tới Nhân bảng, hơn nữa còn xếp hạng sát đầu bảng.

Tiền Vạn Dương khẽ giới thiệu.

Vương Hạo gật đầu khẽ hỏi:

- Tần Phong, chắc hẳn Tiểu Ái đã nói qua với ngươi, ta muốn chiêu mộ ngươi đến quân đoàn của ta làm thượng tướng?

Tần Phong gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Tiểu Ái đã nói qua với ta nhưng ta lại không chấp nhận sự chiêu mộ của ngươi, bởi vì căn bản ta và ngươi là người không cùng một đường.

- Ngươi ngốc à!

Trần Diệu khiển trách:

- Đi theo lão đại của chúng ta, ít nhất ngươi cũng có thể giảm bớt phấn đấu năm mươi năm.

Tần Phong lắc đầu nói:

- Không cùng chí hướng thì không thể cùng mưu việc lớn.

Vương Hạo hơi có hứng thú quan sát Tần Phong, lẽ nào hài tử này chính là thiếu niên giàu tinh thần trọng nghĩa trong truyền thuyết hay sao?

Nếu phải, vậy thì nói gì đi nữa hắn cũng phải kéo hài tử này về bên hắn, sau đó dưới sự hun đúc ngày đêm của hắn sẽ dẫn dắt tiểu tử này hoàn toàn trở thành hư hóa mới được.

Vương Hạo đẩy đẩy Tiền Vạn Dương:

- Tiền Vạn Dương, ngươi thích đọc sách không?

Tiền Vạn Dương hơi sửng sốt, sau đó vội lắc đầu nói:

- Lão đại, ta không thích đọc sách.

Vương Hạo lắc đầu thở dài:

- Đây thật sự không phải là thói quen tốt gì, ngươi nên học theo ta, lúc nhỏ nhìn Hoàng thúc, lớn lên nhìn thư ký.

- Phì…

Trong nháy mắt, Tiền Vạn Dương bật cười, lão đại này lúc khởi hành có thể báo trước một tiếng hay không? Khởi hành không kịp phòng vệ, khiến người ta không chịu nổi mà!

Linh Linh không nhịn được tò mò hỏi:

- Vương Hạo, ta nhớ người không có thư ký mà!

Vương Hạo nhếch mép:

- Quan hệ của ta và Phan Gia Di các ngươi sẽ không phải không hiểu chứ! Thư ký của nàng và thư ký của ta có gì khác nhau sao?

- Ngươi…

Sắc mặt của Tần Phong tái mét, cái tên khốn vô sỉ này không ngờ lại có chủ ý với bạn gái của hắn.

Vương Hạo dương dương tự đắc nhìn Tần Phong:

- Thiếu niên, ta cho ngươi hai con đường, một là thành thật qua đây làm thượng tướng cho ta, ta bảo đảm cho ngươi vinh hoa phú quý, hai là ta đảm với ngươi sau này ngươi sẽ không còn gặp lại được bạn gái của ngươi nữa.

- Ngươi vô sỉ!

Sắc mặt Tần Phong lạnh lẽo, có ý không hợp sẽ khai chiến.

Tiền Vạn Dương vội vàng khuyên nhủ:

- Tần Phong, so về thiên phú ngươi không bằng lão đại của ta, so về thân phận ngươi vẫn không bằng lão đại của ta, tiếp tục liều mạng thiệt thòi vẫn chỉ là ngươi!

Trần Diệu cũng giúp khuyên nhủ nói:

- Tần Phong, ngươi gia nhập, mọi người đều tốt, không gia nhập mọi người đều không tốt. Ngươi cần gì phải vậy chứ?

Linh Linh bất đắc dĩ thở dài, nàng cảm thấy dưới sự hun đúc như vậy của Vương Hạo, nhất định mình sẽ trở thành tiểu thái muội không đứng đắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.