Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 297: Chương 297: Ta không có tâm lý chuẩn bị.




- Chết tiệt, lại nữa!

Đám đệ tử quý tộc kinh hãi kêu to, không kịp nghĩ nhiều, vội vàng khởi động lá chắn năng lượng.

- Ầm ầm ầm!

Một giây sau, tiếng ầm ầm kinh thiên lần nữa vang lên, mặt đất bắt đầu chuyển động mạnh. Khi khí nóng lần nữa cuồn cuộn trên mặt đất, mọi thứ lại khôi phục yên tĩnh, chỉ thấy lần này lá chắn năng lượng trên người đám đệ tử quý tộc rõ ràng có chút mờ nhạt.

- Ta cảm thấy phí điều trị bồi thường là một trăm tỷ tệ tinh tế thì được rồi.

Vương Hạo lại rút ra một quả lựu đạn cấp bốn.

Đám người Quán Thế hoàn toàn buồn bực, tuyệt đối là tống tiền không cần che giấu. Tuy nhiên, bọn họ rõ ràng không có cơ hội phản kháng, nếu như không giao tiền, vậy thì ném vài quả lựu đạn cấp bốn, cho dù bọn họ muốn phòng ngự cũng không được.

Sau khi Vương Hạo nhận được tiền, đám đệ tử quý tộc Quán Thế giống như được đại sá, vừa bò vừa lăn lộn chạy về phía phi thuyền của mình, hiện tại bọn họ không muốn giao tiếp với tên nguyên soái ác ma này thêm một giây phút nào. Tuy rằng bọn họ nổi tiếng là đệ tử nhà giàu, nhưng thủ đoạn không ác như Vương Hạo, ít ra bọn họ không dám ném lựu đạn vào quá nhiều đệ tử quý tộc như vậy. Còn Vương Hạo không chỉ ném, còn ném liên tục ba quả, nếu không phải đã trả tiền, nói không chừng hắn còn tiếp tục ném.

- Lão đại, sao chỉ bắt bí có một trăm tỷ tệ tinh tế vậy?

Trần Diệu có chút khó hiểu hói. Theo nhận biết của hắn, Vương Hạo phải là loại người đã lừa phải lừa vào chỗ chết mới đúng!

Vương Hạo cười.

- Nếu một lần tống tiền bọn họ quá ác, vậy lần sau bọn họ nhìn thấy ta liền chạy, chẳng phải ta sẽ thiệt hại lớn rồi sao?

Trần Diệu đột nhiên gật đầu, thì ra là muốn nước ấm nấu ếch, chém từng đao, khiến đám đệ tử nhà giàu không có đau lòng quá nhiều.

Chính lúc này, Tuyết Thiên Cầm vội vàng chạy tới.

- Vương Hạo, chúng ta đi mau, lần này di tích thượng cổ mở sớm hơn.

- Mở sớm hơn?

Vương Hạo sững sốt.

- Trên đường ta sẽ giải thích với ngươi.

Tuyết Thiên Cầm kéo theo Vương Hạo chạy, đồng thời vẫy tay với đám người Sử Hùng, Mộc Tân, ra hiệu mọi người mau chóng đi theo. Vương Hạo nhéo vào bàn tay nhỏ nhắn của Tuyết Thiên Cầm, không kìm nổi trêu chọc nói:

- Cục cưng Thiên Cầm, nàng thích ta nhưng lại không dám thẳng thắn biểu hiện, nàng chủ động như vậy, ông xã ta không có chuẩn bị tâm lý!

Khuôn mặt xinh xắn của Tuyết Thiên Cầm ửng đỏ, muốn rút tay lại, nhưng Vương Hạo lại nắm chặt không buông. Phát hiện không rút tay ra được, Tuyết Thiên Cầm chỉ có thể quay đầu trừng mắt nhìn Vương Hạo một cái, giải thích nói:

- Sư phụ gửi tin nhắn tới, lần này di tích thượng cổ mở sớm, bởi vì phủ Tổng Thống đã nắm giữ phương pháp mở di tích thượng cổ, hiện tại người của phủ Tổng Thống đã vào đó, nếu chúng ta không nhanh chân thì chẳng còn gì nữa.

- Phủ Tổng Thống?

Vương Hạo nhíu mày lại, hỏi.

- Sư huynh cũng vào đó rồi sao?

Tuyết Thiên Cầm gật đầu.

- Lăng Tiêu đại ca là nhân viên bồi dưỡng trọng điểm của phủ Tổng Thống, cho nên lần này cũng nằm trong danh sách vào đó, hơn nữa phủ Tổng Thống lần này tổng cộng có năm trăm người vào.

- Năm trăm người!

Vương Hạo kinh ngạc hô lên một tiếng, tổng cộng chỉ ngàn người có thể vào, nhưng phủ Tổng Thống chiếm hẳn một nửa, ưu thế này cũng quá rõ ràng rồi!

- Cho nên chúng ta phải ngồi phi thuyền Quang Long của ngươi để đi mới được.

Tuyết Thiên Cầm kéo Vương Hạo vào trong phi thuyền Quang Long. Vương Hạo chỉ vào má của hắn, mỉm cười nói:

- Chỉ cần nàng hôn ở đây một cái, ông xã ta sẽ lấy bảo thạch không gian ra.

- Ngươi… lưu manh thối tha!

Tuyết Thiên Cần tức đến đỏ mặt. Hai mươi Vũ Vương Sử Hùng, Mộc Tân đều tự giác ai cần làm gì thì làm, trong hai người này bọn họ không thể đắc tội được ai cả, không thấy là tốt nhất.

- Không hôn thì thôi, vậy thì bảo Linh Linh chạy trong vũ trụ từ từ đi!

Vương Hạo tỏ vẻ không sao cả nhún vai. Tuyết Thiên Cầm hít một hơi thật sâu, nhanh chóng điểm một cái trên mặt Vương Hạo, đỏ mặt hừ hừ nói:

- Hiện tại có thể lấy ra được chưa?

Vương Hạo hài lòng gật đầu, lấy bảo thạch không gian ra đi tới phòng điều khiển. Tuyết Thiên Cầm che khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thẹn thùng liên tục giậm chân.

- Tên háo sắc đáng chết, tên háo sắc đáng chết…

Thời gian không còn dài, sau khi phi thuyền Quang Long trải qua mười mấy cú nhảy không gian, đi đến một tinh cầu cấp bốn gọi là hành tinh Ba Tháp. Khi phi thuyền đáp xuống, đám người Vương Hạo đi ra khỏi phi thuyền Quang Long, chỉ thấy mảnh đất phía trước có một tấm kính màu đen khổng lồ, xung quanh còn có một số núi đá kỳ quái, bên trên vẽ chi chít những ký hiệu chưa từng thấy.

- Chúng ta vào thôi!

Tuyết Thiên Cầm hít một hơi sâu, dẫn đầu nhảy lên trên cái gương màu đen, sau đó cả người giống như rơi vào trong nước, biến mất không thấy. Đám người Sử Hùng, Mộc Tân cũng không do dự, nhanh chóng nhảy xuống.

- Nàng cũng theo chúng ta đi.

Vương Hạo nắm bàn tay nhỏ nhắn của Linh Linh, sau đó phất tay một cái thu lại phi thuyền Quang Long.

- Ta cũng đi sao?

Linh Linh nghiêng đầu hỏi.

Vương Hạo gật đầu, sau đó kéo Linh Linh trực tiếp nhảy xuống dưới. Nhảy vào trong cái kính màu đen, trước mặt Vương Hạo lập tức tối đen như mực, cả người bắt đầu xoay chuyển. Một lát sau, sau khi tầm nhìn khôi phục, hắn chỉ thấy bản thân đang ở trong một khu rừng lớn, ở đây có trời, có đất, còn có mặt trời, mặt trăng và ngôi sao.

- Đây là đâu?

Linh Linh mở vòng tay thông minh quét mọi thứ xung quanh, kết quả căn bản không tìm được bất kỳ số liệu liên quan nào.

- Ở đây chính là di tích thượng cổ.

Tuyết Thiên Cầm đi tới, giải thích nói.

- Di tích thượng cổ tự hình thành một không gian, trước mắt nhân loại căn bản không thể nào giải thích được rốt cuộc nó được tạo thành thế nào.

Vương Hạo căn dặn nói:

- Linh Linh, nàng đi xem thử.

Linh Linh gật đầu, chân nhỏ điểm một cái trên mặt đất bay về phía xa.

- Grừ!

Ngay lúc này, một tiếng rống chói tai truyền đến, mọi người lập tức nhìn thấy một con tinh tinh với thân hình khổng lồ đang lao về phía mọi người giống như đạn pháo.

- Không ngờ ở đây còn có yêu thú?

Vương Hạo lộ vẻ bất ngờ.

Tuyết Thiên Cầm cảnh giác nhìn yêu thú tinh tinh.

- Ở đây tự hình thành một không gian, chuyện yêu thú sinh sôi có gì là lạ.

- Con yêu thú này có thực lực Vũ Vương, mọi người cùng ra tay!

Hai người Sử Hùng, Mộc Tân ở hai bên trái phải tấn công, còn lại mười tám Vũ Vương cũng đều đánh tới yêu thú tinh tinh.

- Gừ!

Yêu thú tinh tinh gầm to một tiếng, bàn chân dẫm mạnh xuống đất, giống như tia chớp lao tới chỗ Sử Hùng, Mộc Tân.

Đồng thời, cái mồm to mùi máu tanh mở ra, giống như con Lôi Long rít gào, khiến cho không khí kích động một hồi.

- Không tốt, mau tránh ra!

Màng nhĩ của mọi người bị chấn động đến mức đau đớn, sắc mặt tất cả đều thay đổi, đây chỉ là yêu thú tinh tinh đã mạnh hơn so với bọn họ tưởng tượng, ít nhất cũng đạt đến Vũ Vương cấp tám. Hiện tại chỉ với hai mươi Vũ Vương cấp một, cấp hai như bọn họ gặp phải, căn bản chẳng khác gì so với tìm cái chết.

- Két két!

Bàn tay khổng lồ sắc bén của yêu thú tinh tinh xé rách không khí, vỗ mạnh lên một cây to, cây to lập tức bị vỗ thành bụi phấn, vụn gỗ bay khắp nơi.

- Ngươi có thể đối phó với yêu thú tinh tinh này không?

Tuyết Thiên Cầm đầy trông đợi nhìn Vương Hạo. Vương Hạo trợn tròn mắt, tức giận nói:

- Cục cưng Thiên Cầm, tuy rằng ông xã của nàng rất dũng mãnh, nhưng ta cũng chỉ là Vũ Tông cấp hai, nàng cho rằng dù ta vượt cấp khiêu chiến có thể chiến thắng được một yêu thú Vũ Vương cấp tám hay sao?

Tuyết Thiên Cầm xấu hổ đỏ mặt trừng mắt nhìn Vương Hạo, tên khốn này lúc nào cũng không quên ức hiếp nàng, thật là tên lưu manh thối tha! Ngay lúc này, một âm thanh lạnh lùng từ sau lưng vang đến.

- Vương Hạo!

Tuyết Thiên Cầm quay đầu nhìn, chỉ thấy Lý Vân Dương đang dùng ánh mắt đầy thù hận nhìn Vương Hạo. Vương Hạo khẽ nhếch khóe miệng.

- Ta đột nhiên phát hiện muốn đối phó với con yêu thú tinh tinh Vũ Vương cấp tám này, hình như cũng không phải quá khó.

Tuyết Thiên Cầm cảm thấy đau đầu xoa xoa giữa chân mày, nàng có dự cảm mãnh liệt, cảm giác tên xấu xa này lại muốn dùng chiêu thức đánh lén gì đó để hãm hại Lý Vân Dương…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.