Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 370: Chương 370: Không có tiền nuôi quân




Thiếu Soái tinh.

Trong phòng làm việc của Nguyên soái.

Tiền Vạn Dương đang hồi báo với Vương Hạo:

- Lão đại, vừa rồi nhận được mệnh lệnh phía trên, hạn cho ngươi trong năm ngày lãnh đạo đại quân đi đến chống đỡ dị tộc tấn công.

- Năm ngày! ?

Vương Hạo mày nhăn lại:

- Chúng ta trong vòng năm ngày chiêu mộ được binh lính còn lại không! ?

Tiền Vạn Dương ngẫm nghĩ, gật đầu nói:

- Hẳn là không có vấn đề, Tô Mộc hiệu trưởng đã sớm chiếu cố, những người kia cũng nguyện ý gia nhập vào, hơn nữa lão đại nguyện ý lấy ra truyền thừa tinh thạch và tiểu sinh mệnh dược phẩm, ta nghĩ không có ai có thể chống đỡ cái sự dụ hoặc này, chỉ chẳng qua là chúng ta quân phí chỉ đủ chống giữ hai tháng. . .

- Hai tháng?

Vương Hạo bỗng chốc sửng sốt:

- Chúng ta không phải vừa tịch thu hang ổ của Tổ chức khủng bố DY sao! ? Tại sao chỉ đủ hai tháng! ?

Tiền Vạn Dương cười khổ nói:

- Lão đại, chúng ta có 11 chiếc Chiến hạm Dũng Khí [Spirit], hai vạn chiếc cấp ba cơ giáp, mười vạn chiếc công kích phi thuyền loại hình nhỏ cần phải bảo dưỡng, đồng thời còn phải chia vật tư công nghiệp quốc phòng cho 1 triệu Vương Bài quân sĩ. Hơn nữa các loại đạo đạn tiêu hao, trang bị hư hại, cùng với nhu cầu huấn luyện lúc bình thường, hai tháng này cũng đều là tính toán tỉ mỉ mới có thể duy trì. . .

Vương Hạo gãi gãi cằm, lẩm bẩm nói:

- Xem ra nhất định phải có ổn định thu nhập mới được, nếu không cái này không có tiền nuôi quân, sau này như thế nào hoành hành thiên hạ a! ?

Tiền Vạn Dương sửng sốt một chút, chẳng lẽ vị lão đại này lại tính toán ra ngoài lừa gạt gian giảo nữa rồi! ?

Vương Hạo ngẫm nghĩ:

- Tìm tới Chung Ly hiệu trưởng cho ta, ta muốn hắn thông báo một chút, nên như thế nào nhanh chóng kiếm tiền.

Tiền Vạn Dương không nhịn được nhắc nhở:

- Lão đại, lúc này không giống ngày xưa, trước kia chúng ta làm gì cũng không làm sao cả, nhưng bây giờ huynh vừa thu phục tâm của những lão binh kia, nếu tại gây ra cái chuyện tai tiếng gì, sợ sẽ ảnh hưởng quân tâm a! ?

Vương Hạo đảo cặp mắt trắng dã:

- Lão đại ngươi là ta đây lần này là làm kinh doanh chánh quy, không đi làm những thứ bàng môn tả đạo ấy. Hơn nữa, bàng môn tả đạo này làm sao có thể là chuyện làm ăn lâu dài để nuôi quân chứ! ?

Tiền Vạn Dương ngẫm nghĩ, cảm giác cũng là đạo lý này.

Trước kia Vương Hạo kiếm tiền nhiều, nhưng kiếm một lần là xong, kiếm một lần liền không có cơ hội nữa rồi, thuộc loại mua bán chỉ một lần.

Nhưng muốn có tiền, đồng thời ổn định nuôi quân đoàn, cần làm nhất chính là buôn bán chính quy mới được.

Chỉ có điều, khiến cho Tiền Vạn Dương hơi nghi hoặc một chút chính là, Vương Hạo thật sự có cái phương pháp gì nhanh chóng kiếm tiền, hơn nữa còn là làm buôn bán chính quy nữa! ?

Thời gian không lâu, Chung Ly hiệu trưởng đi tới phòng làm việc của Nguyên soái.

Vương Hạo ngồi trên ghế, hai vị tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu giống như tả hữu hộ pháp đứng ở phía sau.

Chung Ly hiệu trưởng gương mặt bất đắc dĩ nhìn Vương Hạo, hắn vốn tưởng rằng từ chức đi theo Vương Hạo lăn lộn, là có thể sinh khoái lạc vô biên.

Nhưng ai biết, hắn mới vừa từ chức định đi chiêu binh cấp cho Vương Hạo, bên kia Tô Mộc liền công bố thân phận, đồng thời còn thành công đoạt đi rồi bát cơm của hắn, giúp Vương Hạo chiêu mộ một số lớn Vương Bài quân cao tố chất.

Vì thế, hắn đã bị điều đến hậu trù, hỗ trợ quản lý vấn đề thức ăn của bọn binh sĩ.

nghĩ lại hắn đường đường là Thiên Bắc Đại học hiệu trưởng, cuối cùng lại rơi vào chức quản lý phòng bếp, loại chênh lệch này ai có thể tiếp thu được! ?

Vương Hạo phất tay áo:

- Trương đại nhân không được mày ủ mặt ê, lúc trước nhân viên có hạn, ngươi lại không có sự việc, mới đưa ngươi về nhà bếp phía sau. Ngươi xem hiện giờ có người, không phải lập tức liền có trọng trách ủy thác rồi sao! ?

Chung Ly hiệu trưởng đảo cặp mắt trắng dã, lúc trước lừa hắn từ chức, cũng là nói thế nào, nhưng ai biết một giây kế tiếp liền trở mặt rồi.

Sở dĩ giao thiệpvới loại tiểu hồ ly trở mặt so sánh với lật sách còn nhanh hơn này, còn chưa nên có quá nhiều kỳ vọng cho thỏa đáng.

- Thiếu tướng đại nhân tìm lão phu tới là? !

Chung Ly hiệu trưởng hỏi.

Tiền Vạn Dương vội vàng nói:

- Lão đại chúng ta tìm hiệu trưởng ra đây, là muốn hiệu trưởng hỗ trợ quản lý kinh doanh mệnh mạch cho Thiếu Soái quân chúng ta.

- Kinh doanh mệnh mạch! ?

Chung Ly hiệu trưởng trong nháy mắt nghiêm túc, có thể để cho hắn quản lý loại cấp bậc kinh doanh này, đây tuyệt đối là trắng trợn coi trọng a!

Trần Diệu nói ra:

- Giáo trưởng đại nhân, Thiếu Soái quân chúng ta sau này cung cấp có hay không, vậy phải xem ông rồi.

- Yên tâm, lão phu cho dù liều mạng cái mạng này, cũng sẽ không khiến các chiến sĩ dục huyết phấn chiến phía trước đói bụng.

Chung Ly hiệu trưởng vỗ bộ ngực bảo đảm.

Vương Hạo hài lòng gật gật đầu:

- Ta tính toán làm kinh doanh thuốc người lớn tuổi trường thọ, cái này là mạch máu kinh tế của Thiếu Soái quân chúng ta, tuyệt đối không thể xảy ra bất kỳ sai lầm nào.

- Thuốc trường thọ cho Người lớn tuổi! ?

Chung Ly hiệu trưởng trong nháy mắt trợn tròn mắt, làm sao lại có chút cảm giác là thuốc tráng dương bảo kiện cho người lớn tuổi vậy cà! ?

Vương Hạo thở dài:

- Đầu năm nay, người tuổi trẻ rất lãng phí, trong tay không tiền để dành, ông trông cậy vào kiếm tiền của bọn họ, vậy đơn giản là uổng phí sức lực. Mà người trung niên có tiền đều biết kiếm tiền không dễ dàng, keo kiệt muốn chết, kiếm tiền của bọn họ thành tâm phí sức. Mà người lớn tuổi không những còn tiền kiếm và tích lũy cả đời, bên trong tay ắt có tiền, hơn nữa còn nguyện ý tốn tiền bán mạng, hợp ý với chúng ta, nhất định có thể kiếm bộn.

Tiền Vạn Dương hỏi:

- Lão đại ý của ngươi là, chúng ta bán tiểu sinh mệnh dược phẩm! ?

Vương Hạo gật gật đầu:

- Ta tin tưởng không có ông bà lão nào có thể chống đỡ sự dụ hoặc của tiểu sinh mệnh dược phẩm.

Trần Diệu muốn nói lại thôi nói:

- Thế nhưng chúng ta ở đâu ra nhiều Dược Tề sư như vậy? Cần phải biết hiện tại Dược Tề sư của công hội Dược phẩm đều bận rộn chế biến dược phẩm cho chiến sĩ tiền tuyến, căn bản không thời gian đi chế biến tiểu sinh mệnh dược phẩm. . .

Vương Hạo nhìn Trần Diệu bằng một ánh mắt chê cười:

- Đầu óc cần phải mở rộng, chúng ta không cần nhiều Dược Tề sư như vậy làm gì, chỉ cần một hai người là được rồi.

- Một hai người! ?

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu kinh hô một tiếng, một hai người Dược Tề sư này thì làm sao có thể nuôi nổi một quân đoàn chứ! ? Hơn nữa còn là Vương Bài quân đoàn! ?

Chung Ly hiệu trưởng thử thăm dò:

- Thiếu tướng đại nhân, ngươi không phải là muốn pha vào nước bán đi! ?

Vừa dứt lời, hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu chợt hiểu, loại chuyện như vậy tuyệt đối không phải không có khả năng, bởi vì lúc trước Vương Hạo đã đem nước muối làm Thứ Nguyên dược phẩm bán cho những thứ sinh viên đại học kia.

- Nhìn một chút, đây mới gọi là nhân tài, một chút là thông, rất tốt!

Vương Hạo cẩn thận quan sát Chung Ly hiệu trưởng, lại cười nói:

- Ta tính toán một lọ tiểu sinh mệnh dược phẩm pha ra 1 tấn nước, như vậy chúng ta sẽ không sợ sản phẩm số lượng không đủ.

Vừa dứt lời, ba người ở đây ngẩn người, vị Nguyên soái đại nhân này quả nhiên vẫn là trước sau như một - vô sỉ, lòng dạ hiểm độc. . .

Một tấn nước này hòa với một lọ tiểu sinh mệnh dược phẩm, cái này còn có thể có bao nhiêu hiệu quả a! ?

Tiền Vạn Dương khuyên nhủ:

- Lão đại, nếu như pha nước hiệu quả khẳng định không rõ ràng, điều này cần nghĩ lại.

Trần Diệu cũng liền khuyên nhủ:

- Đúng vậy! Lão đại, tiểu sinh mệnh dược phẩm hiệu quả kinh người, kiếm tiền khẳng định không thành vấn đề, nhưng nếu bởi vì vậy mà pha nước đập phá chiêu bài, sau này muốn làm món kinh doanh này sẽ khó khăn a!

- Loại chuyện như vậy, lão đại các ngươi ta sẽ không biết sao! ?

Vương Hạo lườm Tiền Vạn Dương, Trần Diệu bằng ánh mắt khinh thường:

- Nhớ kỹ, làm kinh doanh với người lớn tuổi, chẳng những sẽ phải chơi chiêu chơi động tác, giảm nhẹ tiền vốn, còn phải hiểu được lẩn tránh sự nguy hiểm pháp luật, khiến cho chúng ta nhìn qua vô cùng chánh quy, tuyệt đối không phải loại bán sản phẩm giả dối đó.

- Vậy phải làm sao! ?

Chung Ly hiệu trưởng tò mò hỏi. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.