Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 694: Chương 694: Kiếm của Chúa Tể




Trong vũ trụ tối tăm.

Một chiếc phi thuyền khổng lồ lơ lửng trong không trung.

Cao thủ của hai cung Thiên, Tiên và cao thủ của bốn Thần tộc lớn đều lộ ra vẻ mặt đề phòng nhìn chiếc phi thuyền cực lớn này.

Không lâu sau, một lão già tóc trắng dẫn theo mấy nghìn người đi xuống khỏi phi thuyền cực lớn kia.

Những người này đều có một mái tóc dài màu bạc, mắt màu lam đậm, nhìn qua vô cùng mộng ảo, hình như là người trong Nhị Thứ Nguyên đi ra vậy.

Thịnh Văn Kiệt nhíu mày, lẩm bẩm nói:

- Hóa ra là những kẻ này giở trò quỷ.

- Văn Kiệt anh biết bọn họ sao?

Vương Hạo hiếu kỳ hỏi.

Thịnh Văn Kiệt khẽ gật đầu.

- Bọn họ là người của thần tộc Thiên Mộng!

- Thần tộc Thiên Mộng? Bọn họ là Thần tộc sao?

Vương Hạo nghi ngờ hỏi:

- Nhưng trong bốn Thần tộc lớn không có chủng tộc này mà?

Thịnh Văn Kiệt giải thích:

- Trong vũ trụ có tổng cộng năm Thần tộc lớn, bọn họ đều nắm giữ thần thông kỳ lạ, khiến cho bọn họ có thể dễ dàng chiến thắng đối thủ cùng đẳng cấp, làm thần thông giữ mạng không truyền ra ngoài. Đồng thời cũng vì bảo đảm địa vị của Thần tộc, Thần tộc lại cấm đệ tử trong tộc sống chết cùng chủng tộc khác, thần tộc Thiên Mộng lại không để ý tới những điều này, bọn họ vì nhân khẩu, cổ vũ thông hôn với tộc nhân bên ngoài, cuối cùng bị bốn Thần tộc lớn đuổi ra khỏi không gian Thần Đạo, lưu lạc đến trong Ma Vực, nghe nói bọn họ còn xưng bá trong Ma Vực.

- Xưng bá trong Ma Vực!

Hai mắt Vương Hạo chợt sáng lên, hắn vốn muốn chọn hai cung Thiên, Tiên và bốn Thần tộc lớn chiến đấu, kiếm chút tiền là được.

Nhưng ai biết bá chủ Ma Vực lại tự nhiên muốn nhúng một tay vào, nếu như chọn lửa giận giữa hai bên, vậy chiến tranh giữa hai Địa Vực lớn, chỉ nghĩ tới chút điểm tội ác cũng làm cho người ta phải chảy nước miếng rồi!

Sở Thánh Hùng giận dữ hét:

- Hóa ra tất cả những điều này đều do thần tộc Thiên Mộng các người giở trò quỷ!

Lão già dẫn đầu đám người thần tộc Thiên Mộng lại cười nói:

- Lão phu tên là Mạnh Phi Phàm, là tộc trưởng của thần tộc Thiên Mộng, con trai của ông quá ngu, ngay cả Ma Kiếm cũng không nhận ra, điều này có thể trách ai được?

- Khốn kiếp, lão phu liều mạng với ông!

Sở Thánh Hùng nổi giận gầm lên một tiếng, khí tức toàn thân sôi trào một cách cuồng bạo.

Ba vị tộc trưởng của Thần tộc liền vội vàng kéo Sở Thánh Hùng lại.

Lâm Minh Kiệt khuyên nhủ:

- Lão Sở, ông tạm thời đừng kích động, ông đi tới như vậy cũng chỉ là chịu chết mà thôi!

Tộc trưởng của thần tộc Thiên Ma, Lý Ma Nhất cũng khuyên nhủ:

- Lão Sở, chúng ta vừa chiến đấu với người cầm kiếm, tất cả đều đã mệt mỏi hết sức, chống lại bọn họ sẽ không có bất kỳ phần thắng nào!

Tộc trưởng thần tộc Thiên Tiên, Chu Tiên Thành thở dài nói:

- Lão Sở, bọn họ có hơn một nghìn tên Thần tộc đã thức tỉnh, tu vi thấp nhất đều là Thiên Vị cảnh, chúng ta đi tới như vậy không thể nghi ngờ chính là chịu chết, ông tạm thời bình tĩnh lại, không nên vọng động.

- Các người bảo tôi làm thế nào bình tĩnh được, chết người chính là con trai của tôi.

Sắc mặt Sở Thánh Hùng dữ tợn nói:

- Hôm nay cho dù tôi chết, cũng phải chém chết người này.

Mạnh Phi Phàm cười ha ha nói:

- Chỉ dựa vào thực lực của các người bây giờ, lấy cái gì tới giết lão phu?

Vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó đều mở miệng khinh bỉ nói.

- Hừ, chúng tôi có anh hùng Vương Tiểu Bạch ở đây, cần phải phải sợ ông sao?

- Không sai, chỉ cần Vương tiểu anh hùng triệu hồi ra cánh cửa địa ngục, Vạn Quỷ tướng quân, A Tu La đi ra, ông có nhiều người hơn nữa cũng vô dụng.

- Còn nữa, Vương tiểu anh hùng lại có thể lĩnh ngộ Thiên Đạo vĩnh hằng, bạo phát ra đủ để hù chết ông.

- Điều khiến cho ông không ngờ chính là Vương tiểu anh hùng chúng tôi còn ngủ với đại diện Thiên Đạo, ông cẩn thận bị gây khó dễ.

- Mạnh Phi Phàm tôi khuyên ông vẫn nên nhanh cút đi, bằng không chờ Vương tiểu anh hùng của chúng tôi ra tay, ông cũng chỉ có thể cụp đuôi chạy trốn.

- Ông thật sự cho rằng nhiều người là giỏi lắm sao! Vương tiểu anh hùng của chúng tôi lại là Chúa Tể Lục Đạo kìa.

- Nếu như hắn biết Chúa Tể Lục Đạo là cái gì, hắn sẽ không ngốc tới mức chạy ra ngoài.

- Tôi còn tưởng rằng là một nhân vật lợi hại gì, hóa ra là một kẻ ngu ngốc!

- Đại ngu ngốc!

-......

Mạnh Phi Phàm không có tức giận, trái lại hắn cười ha hả nói:

- Rốt cuộc ai là kẻ ngu ngốc, hiện tại kết luận còn hơi sớm, các người thật sự cho rằng một Chúa Tể Lục Đạo tu vi Vũ Đế lại có thể cứu được các người sao?

- Có ý gì?

Mọi người ở đây biến sắc, bọn họ có một dự cảm chẳng lành.

Bạch Linh cười gượng nói:

- Căn cứ theo ghi chép về những thứ như A Tu La, cửa địa ngục của Lục Đạo Luân Hồi, mỗi ngày chỉ có thể bị triệu hoán đến nhân gian một lần, Thiên Đạo vĩnh hằng bởi vì trái với pháp tắc của vũ trụ, cần phải ba năm mới có thể sử dụng một lần.

Hắn vừa mới nói dứt lời, tất cả mọi người ở đó trong nháy mắt hoảng loạn.

- Có nhầm hay không, A Tu La, cửa địa ngục thế nào một ngày lại chỉ có khả năng sử dụng một lần chứ?

- Cũng không có cách nào, ai bảo loại đại chiêu này quá mạnh mẽ như vậy!

- Thiên Đạo vĩnh hằng cần phải ba năm mới có khả năng sử dụng, vậy phải làm sao bây giờ?

- Nói cách khác, Vương Tiểu Bạch hiện tại chỉ là một tiểu tử Vũ Đế cấp chín?

- Cũng không phải là Vũ Đế cấp chín, hắn mở ra truyền thừa Lôi Thần có thể đạt được Vũ Thánh cấp chín.

- Vũ Thánh cấp chín có tác dụng cái rắm, hiện tại cho dù là Thần Vị cảnh cấp chín cũng vô dụng thôi!

- Mọi người không nên tranh cãi nữa, Vương Tiểu Bạch có thể tìm đại diện Thiên Đạo hỗ trợ.

- Giúp cái rắm, anh quen giọng điệu ghét bỏ của đại diện Thiên Đạo vừa rồi sao.

- Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ông trời thật sự lại bỏ mặc chúng ta sao?

-......

Tiểu Bạch ngồi ở trên vai của Vương Hạo gặm cà rốt, mồm miệng không rõ nói:

- Vương Hạo, lão già này nói là sự thật sao? Hay là giả?

Vương Hạo khẽ gật đầu.

- Bản thân vũ trụ có pháp tắc, những thần thông đỉnh cấp đều cần có thời gian hồi lại, không thể sử dụng vô hạn, bằng không vũ trụ sẽ cách diệt vong không xa.

Tiểu Bạch cắn miệng cà rốt, không tim không phổi hỏi:

- Vậy chúng tôi thật sự xong đời rồi sao?

- Đùa kiểu gì vậy, bốn Thần tộc lớn bị tôi đùa giỡn xoay quanh, một thần tộc Thiên Mộng còn có thể lật trời được sao?

Vương Hạo bĩu môi, hắn bắt đầu hỏi thăm bảo bối tốt trong hệ thống, hiện tại hắn thứ không thiếu nhất chính là điểm tội ác.

Hệ thống đáp lại:

- Hệ thống mãnh liệt đề cử kí chủ dung hợp Ma Kiếm và Thánh Kiếm, hình thành Kiếm của Chúa Tể.

- Kiếm của Chúa Tể?

Vương Hạo hiếu kỳ hỏi:

- Đây là kiếm gì?

Hệ thống giải thích:

- Thánh Kiếm và Ma Kiếm đều là do pháp tắc của vũ trụ ngưng tụ thành, sự tồn tại của bọn chúng đại biểu cho ánh sáng cùng bóng tối trong vũ trụ, mà sau khi ánh sáng cùng bóng tối kết hợp, cũng lại đại biểu cho pháp tắc của vũ trụ.

- Đại biểu cho pháp tắc của vũ trụ sao?

Vẻ mặt Vương Hạo nghi ngờ.

Hệ thống đáp lại:

- Nói cách gì khác, kí chủ sử dụng Kiếm của Chúa Tể giết người, tất cả đều biến thành đặc biệt hợp pháp, cho dù có giết chết Thiên Đạo, ý thức vũ trụ cũng không có cách nào làm gì được kí chủ.

Vương Hạo cười vui vẻ, hắn cảm giác thanh Kiếm của Chúa Tể này đặc biệt thích hợp với hắn.

Hệ thống nhắc nhở:

- Kí chủ nắm giữ Kiếm của Chúa Tể, có thể sử dụng pháp tắc của vũ trụ tăng thêm cho bản thân, có thể không cần để ý tới tất cả công kích, nhưng cái pháp tắc vũ trụ này cũng cần có thời gian hồi phục, cần phải trăm năm mở có khả năng sử dụng một lần, tuy nhiên chỉ cần kí chủ có điểm tội ác, như vậy hệ thống có thể lập tức giúp kí chủ giảm thời gian hồi phục xuống thành không.

Vương Hạo lại cười, hắn có cảm giác có một hệ thống tri kỷ như vậy thật là tốt!

Hệ thống còn nói thêm:

- Thánh Kiếm cùng Ma Kiếm dung hợp, cần phải có một lần cơ hội giảm giá siêu cấp, cộng thêm một trăm tỷ điểm tội ác.

Sắc mặt Vương Hạo trong nháy mắt đen lại, hắn cảm giác hệ thống này hoàn toàn không tri kỷ gì cả...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.