Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 695: Chương 695: Tai họa lớn siêu cấp làm hại nhân gian




Hệ thống tiếp tục nói:

- Bản hệ thống biết kí chủ lòng dạ hẹp hòi, cho nên cho kí chủ bản có giá tiền thấp, cái này đã rất rẻ rồi, hi vọng kí chủ không nên tiếp tục đen mặt như vậy.

Sắc mặt Vương Hạo lại đen thêm một phần, hắn cảm giác hệ thống này không chỉ không tri kỷ, còn rất đáng giận!

Lại còn nói hắn lòng dạ hẹp hòi, cho nên cho một bản giá thấp.

Đại gia mày!

Hắn là loại phản diện thiếu tiền như vậy sao?

Nếu như thừa nhận mình thiếu tiền, không phải đại biểu cho hắn có năng lực gây ra họa không mạnh sao?

Đồng thời, cũng gián tiếp biểu thị đẳng cấp phản diện của mình không cao sao?

Vương Hạo xắn tay áo lên, hầm hừ nói:

- Đưa bản đắt tiền nhất ra đây, hôm nay tôi phải đánh ra một thanh Kiếm của Chúa Tể bản đắt tiền nhất.

Hệ thống liền vội vàng nói:

- Kiếm của Chúa Tể bản đắt tiền cần phải có một kiếm hồn, kiếm hồn này không có gì tốt hơn so với Tổ Long, đồng thời cần phải cho thêm sáu mươi tỷ điểm tội ác nữa.

- Kiếm hồn!

Chân mày Vương Hạo nhăn lại, hỏi:

- Kiếm của Chúa Tể không có kiếm hồn và Kiếm của Chúa Tể có kiếm hồn có gì khác nhau?

Hệ thống đáp lại:

- Kiếm của Chúa Tể không có kiếm hồn, đây chẳng qua là một thanh thần binh lợi khí, nhưng Kiếm của Chúa Tể có kiếm hồn, đó chính là một phần thân thể của kí chủ, có thể khiến cho chiến lực của kí chủ được tăng cường lên rất nhiều lần.

Vương Hạo lẩm bẩm nói:

- Sử dụng 160 tỷ điểm tội ác, cộng thêm một lần cơ hội giảm giá siêu cấp, còn có Long Mạch Tổ Long siêu cấp này, chế tạo một thanh vũ khí cao cấp nhất trong vũ trụ, buôn bán này nhìn qua cũng không thiệt.

Hệ thống hỏi:

- Kí chủ có quyết định chế tạo Kiếm của Chúa Tể bản đắt tiền hay không?

Vương Hạo gật đầu đồng ý, cho dù chế tạo ra một thanh Kiếm của Chúa Tể sẽ khiến hắn tiêu hao sạch tất cả gia sản.

Nhưng hắn tin tưởng, chỉ cần đánh lui thần tộc Thiên Mộng, như vậy giữa Tinh Vực và Ma Vực tuyệt đối sẽ khai chiến.

Bởi vì người cầm kiếm vừa rồi lại giết chết rất nhiều cao thủ của hai cung Thiên, Tiên và cao thủ của bốn Thần tộc lớn.

Lấy cá tính của bọn họ, tuyệt đối sẽ không để yên như vậy.

Hơn nữa, có hắn ở đây, trận chiến đấu này muốn không đánh cũng không thể.

Đúng lúc này, giọng nói của Băng Lộ tức giận thở hổn hển vang lên ở bên tai Vương Hạo.

- Vương Hạo, anh xem chuyện tốt anh làm đi, tất cả đều chỉ bởi vì anh, cho nên cha anh trở thành một nhân vật qua đường, vẫn bởi vì anh, Ma Kiếm chưa hoàn thành sứ mạng của mình, càng bởi vì anh, thần tộc Thiên Mộng lại đi ra sớm hơn. Tất cả những điều này đều là lỗi của anh, anh phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.

Vẻ mặt Vương Hạo vô tội nói:

- Chuyện này đâu có liên quan gì tới tôi? Tôi chỉ là làm chuyện một người anh hùng nên làm mà thôi.

- Anh hùng?

Băng Lộ tức muốn phát điên.

- Toàn thân anh từ trên xuống dưới có chỗ nào có chút bộ dạng của anh hùng chứ hả? Anh chính là một tai họa, một tai họa lớn siêu cấp làm hại nhân gian.

Vương Hạo quay đầu lại, nhìn về phía mọi người ở đây lớn tiếng hỏi:

- Các người nói xem, tôi có phải là anh hùng không?

Mọi người ở đây lộ ra vẻ mặt mờ mịt, lúc này đã là thời điểm liên quan đến sự sống chết, người này không có việc gì lại hỏi chuyện này để làm gì?

Nhưng suy nghĩ đến Vương Hạo vừa rồi quả thật đã cứu bọn họ, mỗi một người cũng đặc biệt phối hợp gật đầu.

- Anh vừa giết người cầm kiếm, cứu rất nhiều người vô tội, anh thật sự là người anh hùng.

- Anh không chỉ có cứu người vô tội, còn cứu chúng tôi, anh là ân nhân cứu mạng của tôi.

- Không sai, anh chính là anh hùng siêu cấp, nhân dân trong toàn bộ vũ trụ đều nợ anh một tiếng cám ơn.

- Sau này có bất cứ việc gì cần tới chúng tôi, chỉ cần anh mở miệng, không xa quá vạn dặm chúng tôi chắc chắn sẽ đến.

- Ôi, chắc hẳn không có cơ hội này đâu...

- Kiếp sau chúng tôi nhất định sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp anh...

-......

Vương Hạo ngẩng đầu nhìn trời, nghiêm trang nói:

- Tiểu Lộ Lộ, cô cũng thấy rồi đấy, tôi thật sự là một người anh hùng.

Vừa dứt lời, âm thanh của hệ thống vang lên.

- Đinh đinh, chúc mừng kí chủ cướp giật danh hiệu anh hùng vốn phải thuộc về Vương Thiên Dật, khiến cho hắn bỏ lỡ một lần cơ duyên quan trọng, cơ hội thu được một lần dung hợp công pháp

Vương Hạo sửng sốt một chút, không nhịn được hỏi:

- Tôi cướp danh hiệu anh hùng của ông cụ, làm sao có thể khiến cho hắn bỏ qua một lần cơ duyên quan trọng được?

Hệ thống giải thích:

- Vương Thiên Dật tu luyện ra thuật tín ngưỡng lớn, cần thành lập liên hệ cùng rất nhiều người mới được, danh hiệu anh hùng có thể giúp đỡ rất tốt cho hắn thành lập loại liên hệ này, nhưng hiện tại bị kí chủ phá hủy, khiến cơ duyên này cũng không có nữa.

Vương Hạo bừng tỉnh khẽ gật đầu, hắn cảm giác mình cần phải khuyên ông cụ nhanh chóng về hưu về nhà thôi, thời đại này quá nguy hiểm không thích hợp với hắn nữa.

- Anh, anh, anh thật vô sỉ...

Băng Lộ tức quá, nổi trận lôi đình, cô chưa từng thấy qua người nào lại vô liêm sỉ, da mặt lại dày như vậy.

Vương Hạo hầm hừ nói:

- Tiểu Lộ Lộ, cô cẩn thận không lần sau tôi sẽ đi đánh vào cái mông nhỏ của cô đấy.

Ánh mắt tất cả mọi người ở đó liền sáng ngời, tất cả đều kêu lên.

- Vương tiểu anh hùng, anh nhanh bảo đại diện Thiên Đạo cứu chúng tôi đi.

- Không sai, chỉ cần lấy vẻ anh tuấn tiêu sái, mê đảo ngàn vạn thiếu nữ của anh, mới có thể làm cho đại diện Thiên Đạo cho đi cửa sau một lần.

- Vương tiểu huynh đệ, anh chính là người đàn ông đẹp trai nhất thế gian, cũng người đàn ông có tinh thần trọng nghĩa nhất, không đúng, anh không là đàn ông mà là nam thần.

- Không sai, anh chính là nam thần hoàn mỹ nhất trong lòng của phụ nữ.

- Vương tiểu huynh đệ, anh nhất định phải bảo đại diện Thiên Đạo ra tay đi!

-......

Vương Hạo làm dáng hất tóc, ngửa mặt lên trời cười nói:

- Tôi che giấu kỹ như thế, nhưng cuối cùng vẫn bị các người phát hiện ra, quả nhiên cái đẹp của tôi không thể nhìn bằng mắt, chỉ cần cảm nhận lại có thể cảm nhận ra được.

Hắn vừa nói dứt lời, tất cả mọi người ở đó đều cảm giác bụng cuộn lên lợi hại.

Người yêu mình tới mức đó, tuyệt đối là hiếm có trên thế gian.

Mạnh Phi Phàm lộ ra vẻ mặt hơi nghiêm trọng nói:

- Vị Vương Tiểu Bạch huynh đệ này, lão phu không muốn kết thù kết oán với cậu, bây giờ cậu có thể dẫn theo người của cậu, tự mình rời đi.

- Hừ!

Vương Hạo hừ lạnh một tiếng nói:

- Ông đến trên địa bàn Tinh Vực chúng tôi, lại còn dám càn quấy như vậy, ông thật sự tưởng rằng các ông có thể ăn chắc chúng tôi rồi sao?

Vừa dứt lời, Vương Hạo nhảy một cái, đi tới bên cạnh Ma Kiếm đang lơ lửng ở trong vũ trụ, sau đó hắn hoàn toàn không do dự cầm Ma Kiếm ở trong tay.

Nhìn thấy được một cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người ở đó đều vô cùng hoảng sợ, bọn họ bắt đầu thét lên chói tai.

- Vương tiểu huynh đệ cậu không cần làm loạn!

- Ma Kiếm là thứ không thể động vào được, nhanh thả tay ra đi!

- Vương tiểu huynh đệ, vừa rồi Sở Phong có kết quả thế nào, cậu cũng nhìn thấy đấy, ngàn vạn lần không nên làm chuyện điên rồ!

- Sở Phong biến thành người cầm kiếm, chúng tôi còn có thể đối phó được, nhưng nếu như cậu biến thành người cầm kiếm, chúng tôi không đối phó được đâu!

- Nhanh thả tay ra còn kịp...

-......

Sắc mặt người của thần tộc Thiên Mộng cũng đại biến, bọn họ không nghĩ tới Vương Tiểu Bạch này lại có thể điên cuồng như vậy, dám đi động vào Ma Kiếm loại vật tà ác nhất trong vũ trụ này.

Sắc mặt của Triệu Y Linh, Tiểu Hồ Ly đại biến, cả hai cô đều muốn tiến lên ngăn cản Vương Hạo.

Lâm Mộng Mộng kéo tay hai cô lại, lắc đầu nói:

- Các người yên tâm đi, anh họ sẽ không có việc gì đâu...

- Ầm ầm ầm...

Cô còn chưa nói dứt lời, một tiếng sấm kinh thiên vang vọng ở trong vũ trụ tối tăm.

Mọi người ở đây trợn mắt hốc mồm nhìn Vương Hạo, chỉ thấy toàn thân của Vương Hạo lóe ra lôi quang, tay trái hắn cầm Ma Kiếm, tay phải cầm Thánh Kiếm, phía sau lưng còn xuất hiện một con rồng lớn màu vàng với chiều dài vạn mét.

Tiếng Băng Lộ kinh hoàng đột nhiên vang lên.

- Tại sao có thể như vậy được? Người này làm sao có khả năng dung hợp ra được Kiếm của Chúa Tể chứ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.