Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 430: Chương 430: Một lần là tốt rồi.




Nhạc Viễn Quang cười nói.

- Bây giờ ta mới phát hiện ra, con và Vương Hạo rất xứng đôi, đúng là hoan hỉ oan gia.

- Xứng đôi với Vương Hạo? Con nhổ vào!

Nhạc Huyên ghét bỏ ra mặt.

- Con gái không hợp với loại lưu manh vô sỉ kia.

Nhạc Viễn Quang cười cười.

- Con gái, cha nói cho con nghe, đây là đồ chất lượng tốt đấy, nếu như không nắm chặt, đợi đến sau này chắc chắn sẽ nuối tiếc.

- Con gái mới không thèm.

Nhạc Huyên bĩu môi.

- Chỉ có Triệu Y Linh mới xem đồ lưu manh này là bảo bối thôi, những người khác ai mà thích nổi loại củ cải hoa tâm kia!

- Ừ, vậy thì không thèm!

Nhạc Viễn Quang bất đắc dĩ cười.

- Mong là tương lai con đừng có hối hận.

- Con sẽ không hối hận, con gái có mơ ước thành một hiệp sĩ siêu cấp, đạp chân lên toàn bộ vũ trụ, làm sao có thể vì chuyện nữ nhi thường tình mà làm chậm trễ thời gian quý báu được.

Nhạc Huyên kiêu ngạo ngẩng đầu.

Nhạc Viễn Quang vui mừng cười rộ lên, sau đó nhìn sang tháp kim quang giữa dòng sông đen, ánh mắt trở nên kiên định.

- Vì mơ ước của con, chắc chắn cha sẽ đạp đổ tòa tháp kim quang này, chúng ta quay về gặp mẹ con.

Nhạc Huyên gật cái đầu nhỏ, trong mắt tràn đầy sự dứt khoát.

Đồng thời, Nhạc Huyên cũng nhớ lại lúc Vương Hạo đại chiến xương khô, hình ảnh Vương Hạo nhẹ nhõm diệt sát vong linh, cộng thêm khí tức lực lượng thần thánh đó, đúng là kĩ năng chuyên khắc chế quỷ hồn.

Điều này cũng phải nói, bọn họ có ra ngoài được hay không còn phụ thuộc vào việc thằng Vương Hạo này có bình thường không.

Nếu bình thường, vậy thì mọi chuyện dễ nói rồi.

Nhưng nếu không bình thường, vậy thì có nghĩa, thằng này muốn gây chuyện.

Nghĩ đến đây, Nhạc Huyên cầu mong ông trời, cho Vương Hạo bình thường một lần, không cần nhiều đâu, chỉ cần một lần này là tốt rồi.

- Hạo nhi, là ba ba không tốt, làm cho con bị người ta ức hiếp.

Vương Thiên Dật cực kì đau lòng và xấu hổ, đều là vì hắn, làm cho Vương Hạo không có cha lẫn mẹ.

Nếu như năm đó Vương Hạo đi theo mẹ nó, chắc chắn thế nào thì nó cũng được mẹ che chở yêu thương, mà không phải cô đơn một mình lớn lên thế này.

Vương Hạo giật giật khóe miệng, vị ba ba tiện nghi này càng xấu hổ, hắn càng phải sắm vai đứa con ngoan, như vậy mới có thể lừa ông ấy được, thuận tiện thu giá trị số mệnh Thiên Đạo.

Nghĩ đến đây, Vương Hạo vội vàng đỡ Vương Thiên Dật, quan tâm nói.

- Ba ba, ngài bị thương rồi, để tí nữa con sẽ phối dược tề cho ba, con của ngài bây giờ đã là Dược Vương cấp bốn, có thể đảm bảo.

Vương Thiên Dật run rẩy, không nhịn được nước mắt đảo quanh.

Mặc dù Vương Hạo nói rất nhẹ nhàng, nhưng sao hắn không hiểu được sự chua xót trong đó đây!

Nhớ năm đó hắn hăng hái, dùng một thương thắng hết hào kiệt trong thiên hạ, trở thành Nguyên Soái thống lĩnh mất trăm vạn đại quân.

Nhưng mọi người chỉ thấy được bên ngoài, không hề quan tâm đến sự trả giá chua xót sau lưng hắn.

Hôm nay, Vương Hạo chỉ mới mười tám tuổi đã trở thành Nguyên Soái, hơn nữa còn là Dược Vương cấp bốn, vậy thì mồ hôi và nước mắt đã rơi biết bao nhiêu.

Vậy mà Vương Hạo không hề oán hận, cũng chẳng thèm để ý/

Mà Vương Hạo càng như vậy, càng làm cho lòng hắn đau nhức.

Hắn không thể nào tưởng tượng được, đứa bé này đã trải qua những gì, mà trong độ tuổi còn làm nũng bố mẹ này phải trở nên thành thục như thế!

Nghĩ đến đây, ngực của Vương Thiên Dật càng đau nhức, sự áy náy càng thêm mãnh liệt.

Có lẽ lúc này, Vương Thiên Dật cũng có cảm giác tự hào không gì sánh được, thử hỏi trong thiên hạ này có bao nhiêu đứa bé ngoan giống như Vương Hạo, hơn nữa đứa bé này còn là con trai của hắn, con trai duy nhất.

- Leng keng, chúc mừng ký chủ làm cho con trai Thiên Đạo mang lòng xấu hổ và áy náy, nhận được 100 điểm số mệnh Thiên Đạo.

Hai mắt Vương Hạo tỏa sáng, bỗng nhiên hắn phát hiện ra, những đứa con của Thiên Đạo đúng là bảo bối.

Nếu như mỗi ngày đánh hắn, quất hắn, lừa gạt hắn, vậy thì hệ thống sẽ ban thưởng cực kỳ phong phú.

Còn tốt với hắn một chút, vậy thì sẽ có số mệnh gia thân, từ nay về sau ra đường cũng có thể lượm được bảo vật.

Rất nhanh, Vương Hạo đỡ Vương Thiên Dật vào quân trường, sau đó chạy đi tìm thảo dược.

Vương Thiên Dật nhìn theo bóng lưng Vương Hạo chạy đi, nhịn không được cảm khái một tiếng.

- Ta thật có lỗi với nó.

Nhạc Viễn Quang vỗ vỗ bả vai Vương Thiên Dật, an ủi.

- Vương huynh, không cần phải tự trách mình, con của ngươi vốn không thích nói chuyện, chỉ thích nghiên cứu, bây giờ có cơ hội tự lập, phấn đấu, ngay cả tính cách cũng sáng sủa hơn, sao huynh lại rầu rĩ không vui chứ?

Vương Thiên Dật nghẹn ngào nói.

- Nhạc huynh nói đúng, nếu như ta không mất tích, có lẽ Hạo nhi sẽ không có thành tựu như vậy, có lẽ mọi chuyện đã được ông trời sắp xếp sẵn.

Nhạc Viễn Quang cười to.

- Cái này mới đúng, con của ngươi đã không trách ngươi, vậy thì chứng minh hắn đã hiểu chuyện, ngươi phải vui mừng cho hắn.

Vương Thiên Dật mỉm cười gật đầu, sau đó hỏi.

- Nhạc huynh, ngươi cảm thấy con trai của ta thế nào? Có thể làm con rể ngươi được không?

- Tất nhiên là có thể, ta còn có cảm giác con gái ta không xứng với nó.

Nhạc Viễn Quang trả lời, sau đó thở dài một tiếng.

- Đáng tiếc là con gái ta nói gì cũng không chịu.

- Vì sao?

Vương Thiên Dật sững sờ, đã nói là con của hắn ưu tú, vậy sao con gái người ta lại từ chối?

- Huyên nhi nói, thằng nhóc Vương Hạo này rất hoa tâm củ cải.

Nhạc Viễn Quang thở dài, hắn không biết nên mở miệng thế nào với ông bạn này, chẳng lẽ nói là con ngươi ở bên ngoài hãm hại lừa gạt, hèn hạ vô sỉ sao?

Nếu mà thật sự nói như thế, chắc chắn sẽ xé rách vết sẹo trong lòng Vương Thiên Dật, làm cho hắn cho rằng vì Vương Hạo không có mẹ, cha dạy dỗ nên mới thế.

Vì vậy, hắn chỉ nói Vương Hạo lăng nhăng, có duyên đào hoa thôi!

- Tiểu tử này mới mười tám tuổi đã ra bên ngoài làm xằng bậy sao?

Vương Thiên Dật há hốc mồm, hắn từ trước đến nay chỉ yêu một người phụ nữ, vậy mà con hắn mới mười tám đã lăng nhăng như vậy, điều này làm cho hắn hoài nghi đó có phải là con ruột mình không vậy?

Bên ngoài quân trướng.

Vương Hạo đang hái thuốc trên sườn núi, Nhạc Huyên nhẹ nhàng bước đến.

- Cô đến đây làm gì?

Vương Hạo tò mò hỏi.

Nhạc Huyên khẽ cười.

- Ta chỉ muốn biết, lúc ngươi đánh Vong Linh, sao dùng chân khí lại có lực lượng thần thánh?

Vương Hạo nói nhỏ.

- Ta đã sử dụng trái tim thiên sứ, nên trong chân khí mới có lực lượng thần thánh, đó là lực lượng có thể khắc chế lực lượng hắc ám.

Hai mắt của Nhạc Huyên tỏa sáng, vội nói.

- Vậy ngươi còn có nữa không? Ta muốn mua nó!

Vương Hạo dừng động tác trong tay, nhíu lông mày.

- Muốn không phải là không có, nhưng cái giá thì rất lớn đấy.

- Ngươi muốn làm gì? Ta nói cho ngươi biết, không được nghĩ lung tung.

Nhạc Huyên dùng hai tay che chắn trước ngực, đề phòng nhìn Vương Hạo...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.