Thấy Nhạc Viễn Quang dìu Vương Thiên Dật đi về chỗ này, Vương Hạo kích động thét chói tai.
- Oa, ba ba, con rất nhớ ba...
Nhạc Huyên kéo tay Vương Hạo, nói nhỏ.
- Vương Hạo, ngươi lại muốn làm cái quỷ gì thế?
- Mau thả ta ra!
Vương Hạo cho Nhạc Huyên một ánh mắt ghét bỏ.
- Ta gặp được ba ba tất nhiên sẽ lệ nóng quanh tròng, ai như cô lãnh khốc vô tình, thờ ơ đâu!
- Ta lãnh khốc vô tình, ta mà thờ ơ...
Nhạc Huyên tức giận trừng to mắt, rõ ràng tên khốn này chuẩn bị làm chuyện xấu, vậy mà còn trả đũa cô.
- Con là Huyên nhi?
Nhạc Viễn Quang cũng phát hiện ra Nhạc Huyên bên cạnh Vương Hạo, giọng nói của ông khàn khàn run rẩy, nước mắt đảo quanh hốc mắt!
- Ba ba!
Nhạc Huyên cứng đờ người, cô không quan tâm đến tên vô lại Vương Hạo nữa, vừa chảy nước mắt vừa nhào vào lồng ngực của ba ba đã thật lâu không gặp.
- Ha ha, Huyên nhi của ta đã lớn rồi, còn lớn lên xinh đẹp như thế...
Nhạc Viễn Quang kích động đến nước mắt chảy đầy mặt, ôm chặt đứa con gái ông nhớ mong ngày đêm.
Vương Thiên Dật đánh giá Nhạc Huyên, thỏa mãn gật đầu, ông cực kỳ hài lòng cô con dâu này, không chỉ lớn lên xinh đẹp lòng người, còn không màng nguy hiểm chạy vào Thiên Ma Tinh cứu ba ba.
Phải biết rằng, hiện nay loại con gái hiếu thuận với cha ruột như vậy không còn nhiều, nếu không giữ lại cho con trai mình, chẳng lẽ còn để cho người ngoài được lợi à.
Đồng thời, Vương Thiên Dật cũng nghĩ trong lòng, không biết lúc nào tổ chức hôn lễ mới tốt, sính lễ nên đặt bao nhiêu mới phù hợp đây.
- Tính thời gian, mẹ của Hạo nhi cũng sắp trở về rồi, đến lúc đó ta và vợ tổ chức hôn lễ cho chúng nó, từ nay về sau, một nhà ba người chúng ta không bao giờ xa nhau.
Hai mắt Vương Thiên Dật nổi lên tình thương vô hạn.
Vương Hạo không biết Vương Thiên Dật đang nghĩ miên man cái gì.
Lúc này hắn đang híp mắt nhìn Nhạc Viễn Quang.
Bằng khí tức vừa rồi mấy người họ chiến đấu lộ ra, tu vi của người này yếu hơn vị ba ba tiện nghi của hắn rất nhiều.
Nhưng cũng đạt đến tu vi Võ Tôn, xem ra cũng đã đạt được truyền thừa gì đó khó lường.
- Vị này chính là Nhạc Viễn Quang sao? Không biết hắn có phải là con trai Thiên Đạo không nhỉ?
Vương Hạo nghĩ lại, cảm giác Nhạc Viễn Quang không phải là con trai Thiên Đạo.
Căn cứ vào lời vừa rồi của hệ thống, điều kiện của con cưng Thiên Đạo là trong lòng phải có tấm lòng yêu thương thiên hạ.
Nhưng vị Nhạc Viễn Quang này là người chỉ xem mình là trung tâm, trong mắt không có phân chia đúng sai, chỉ có thích và không thích.
Bởi vì thích, nên ông trở thành hiệp sĩ cô độc.
Bởi vì thích, nên ông lại buông tha cho hiệp sĩ, kết hôn với vị nữ Võ Đế Vân Sơ Ngọc ăn sạch hai nhà hắc bạch kia.
Cũng bởi vì thích, nên ông trở thành bạn đồng sinh cộng tử với vị ba ba tiện nghi của hắn.
Cũng vì yêu thích, nên ông phải rời xa vợ con, đi chấp hành nhiệm vụ với Vương Thiên Dật, cuối cùng bị nhốt trên Thiên Ma Tinh tám năm.
....
Tổng kết lại, hắn phát hiện, tỉ lệ Nhạc Viễn Quang là con trai Thiên Đạo không lớn.
- Đã như vậy, ta phải chuyên tâm lừa gạt ông bố của mình, không, chuyên tâm làm con ngoan mới đúng!
Vương Hạo thở thật sâu, sau đó kích động chạy nhanh về phía Vương Thiên Dật.
- Ba ba, con rất nhớ người...
- Hạo nhi, ba ba thật xin lỗi con...
Vương Thiên Dật lệ nóng quanh tròng, trong lòng cực kỳ áy náy với Vương Hạo.
Phải biết rằng, lúc mẹ Vương Hạo rời đi, hắn đã liên tục cam đoan với vợ sẽ chăm sóc tốt Vương Hạo.
Nhưng hắn bị nhốt ở nơi này tám năm, làm cho Vương Hạo phải tự mình bươn chải từng ấy năm, sao hắn không tự trách chứ, sao không áy náy?
Trong lúc tất cả mọi người đều cảm động vì cảnh này, Nhạc Huyên lại bĩu môi, nói thầm một tiếng.
- Thôi đi bố, ai chả biết là xạo đâu!
Nhạc Viễn Quang tò mò hỏi lại con gái.
- Con gái bảo bối, có ý gì vậy? Chẳng lẽ tên kia rất thích giả vờ giả vịt sao?
Nhạc Huyên gật đầu liên tục.
- Ba ba, người không biết đâu, bên ngoài Vương Hạo có hai danh hiệu, một là quỷ kiến sầu, tên còn lại chính là
Thiết đản Vương.
- Quỷ kiến sầu? Thiết đản Vương?
Nhạc Viễn Quang sửng sốt, ngoại hiệu này đúng là có cá tính thật.
Nhạc Huyên nhỏ giọng giải thích.
- Quỷ kiến sầu đó là nói Vương Hạo rất giảo quyệt, chỉ cần hắn vừa xuất hiện, chắc chắn sẽ có người xui xẻo, mà Thiết đản Vương tức là nói Vương Hạo là kẻ keo kiệt, vắt cổ chày ra nước, còn keo kiệt hơn cả gà trống sắt, không ai nhổ được một sợi lông của hắn.
- Còn có chuyện này sao?
Nhạc Viễn Quang hứng thú, không ngờ người chính trực như Vương Thiên Dật, lại sinh ra loại con trai này.
Nhạc Huyên gật gật đầu.
- Ba ba, con gái nói cho ngài biết, ở bên ngoài Vương Hạo sử dụng thủ đoạn lừa gạt và hãm hại khắp nơi, chỉ trong một năm, đã có một đội quân vương bài, ba nói hắn có xảo quệt không chứ.
- Không thể nào! Hắn mới mười tám tuổi thôi.
Nhạc Viễn Quang ngạc nhiên đến ngây người.
- Mặc dù không muốn, nhưng phải thừa nhận Vương Hạo là một nhân vật truyền kì.
Trong mắt Nhạc Huyên tràn đầy bội phục.
- Hắn lớn lên chỉ trong một năm, trở thành cổ đông lớn thứ hai của công ty Thiên Hỏa, Nguyên Soái quân bộ, phó hội trưởng công hội Dược tề, là thống lĩnh của một đội quân vương bài, đáng sợ nhất là lúc trước còn đại chiến với Dị Tộc, hắn đã chém đầu 5000 vạn dị tộc.
- Con gái ngoan của ta, con chắc chắn là không nói đùa sao?
Nhạc Viễn Quang há hốc mồm, vốn hắn chỉ nghĩ trên đời này chỉ có mình Vương Thiên Dật được gọi là Yêu Nghiệt, nhưng ai ngờ con của hắn còn biến thái hơn cả cha.
Nhạc Huyên bất đắc dĩ gật đầu.
- Vương Hạo là kẻ cực kì giảo hoạt, hắn không chỉ tính toán Dị Tộc trên chiến trường, mà ngay cả người mình cũng không buông tha, cuối cùng hai bên đều tổn thương thảm thiết, chỉ có mình hắn ăn no đến mập cả bụng.
- Thằng nhóc thú vị.
Nhạc Viễn Quang cười cười, hắn tò mò hỏi.
- Ta nghe nói, Vương Hạo ký kết khế ước cắt đất đền tiền, nhưng nghe lời nói của con, ta cảm thấy theo tính tình của Vương Hạo, hắn tuyệt đối sẽ không bị người ta lừa gạt, vậy có chuyện gì xảy ra?
- Con cũng không rõ chuyện này.
Nhạc Huyên nhăn chân mày lá liễu lại.
- Con chỉ nghe nói là Dị Tộc có Võ Thánh xuất hiện, nên cao tầng Nhân Tộc chỉ bất đắc dĩ, ổn định Dị Tộc trước, sau đó dùng toàn lực đánh Ám Tinh Linh Tộc, đợi Ám Tinh Linh Tộc bị đánh lui, bọn họ sẽ phái người đến giải quyết Dị Tộc, nhưng làm cho tất cả mọi người không hiểu nổi đó là, Vương Hạo lại chủ động đứng ra ngồi tù, nói là muốn dẹp loạn những cuộc diễu hành của nhân dân.
- Hắn chọn ngồi tù?
Nhạc Viễn Quang sửng sốt, người đang ngồi tù mà xuất hiện ở chỗ này sao? Đúng là quá giả dối đi mất.
- Quỷ mới biết con hồ ly này muốn làm gì!
Nhạc Huyên lắc đầu, nghiêm túc nói.
- Nhưng có một chuyện con gái chắc chắn, đó là Vương Hạo chưa bao giờ làm chuyện vô nghĩa, những chuyện mà hắn làm, chắc chắn cuối cùng sẽ có kẻ xui xẻo, mà hắn sẽ kiếm được một mớ đầy, lần này hắn làm nhiều chuyện phức tạp, vậy thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người xui xẻo.
Nhạc Viễn Quang cười ha ha.
- Con gái bảo bối, hình như con rất hiểu Vương Hạo nhỉ?
Nhạc Huyên tức giận nói.
- Đương nhiên là hiểu, từ lúc ở địa cầu đến bây giờ, con vẫn luôn chứng kiến cái tên hỗn đản này làm thế nào để đổi mới giới hạn vô sỉ của nhân loại...
------------------
.