- Ầm ầm...
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, Vương Thiên Dật bị đánh trúng chính diện, hắn phun ra một ngụm máu tươi, khí tức cũng uể oải đi không ít.
Hiển nhiên, một kích chính diện này đã làm cho hắn bị thương nặng.
- A... Lão ma đầu, ngươi dám làm cha ta bị thương, xem kiếm...
Vương Hạo giận dữ, dẫm một cước lên người Vương Thiên Dật, dùng ông làm ván cầu, xông về phía lão ma đầu.
- Hạo nhi cẩn thận...
Vương Thiên Dật kinh hãi, không do dự phi thân lên ngăn cản.
- Tiểu tử thối, muốn chết!
Lão ma đầu giận dữ, trong lòng không ngừng phỉ nhổ.
Nếu tin tức một ma đầu làm người ta nghe đến đã sợ mất mất như hắn, hôm nay bị một thằng nhóc Võ Tông khiêu khích hai lần truyền ra ngoài, hắn còn mặt mũi đâu mà gặp người?
Không nói nhiều, lão ma đầu lại đánh ra một luồng công kích cuồng bạo về phía Vương Hạo.
- Lão ma đầu, ngươi đừng có mà ngang ngược...
Nhạc Viễn Quang hừ lạnh một tiếng, hai tay đánh lên, một luồng năng lượng cuồng bạo ngưng tụ thành họng pháo.
- Hạo nhi, con phải cẩn thận...
Vương Thiên Dật lướt qua Vương Hạo lần nữa, dùng thân hình cao lớn của chính mình che chắn cho hắn.
- Ầm ầm.
Công kích của lão ma đầu đánh trúng Vương Thiên Dật lần nữa, năng lượng khủng bổ xẹt qua bên tai Vương Hạo.
- Leng keng, chúc mừng ký chủ hố luôn cả cha ruột, làm cho bổn hệ thống không thể không phục, nhận được 100 vạn điểm tội ác.
- Leng keng, chúc mừng ký chủ làm cho con cưng Thiên Đạo sinh ra sự ân hận xấu hổ, nhận được 100 điểm giá trị số mệnh Thiên Đạo.
Vương Hạo sững sờ, điểm giá trị số mệnh Thiên Đạo là cái quỷ gì vậy?
Hệ thống giải thích.
- Con cưng của Thiên Đạo đều là người có lòng yêu thiên hạ, bọn họ dùng lòng yêu thương đối xử với tất cả mọi người, mà không phải là chỉ riêng một số người, nên trong đời của con cưng Thiên Đạo cũng có thể có lỗi với một số người, vì vậy Thiên Đạo sẽ đền bù tổn thất cho bọn họ, chỉ cần con cưng Thiên Đạo áy náy với ai đó, Thiên Đạo sẽ dùng giá trị số mệnh Thiên Đạo để đền bù tổn thất cho người đó.
Vương Hạo giật mình, chắc chắn là vì Vương Thiên Dật biến mất tám năm, nên không làm tròn trách nhiệm của người cha, trong lòng sinh ra sự áy náy với hắn.
- Vậy giá trị số mệnh này có tác dụng gì?
Vương Hạo tò mò hỏi.
Hệ thống trả lời.
- Giá trị số mệnh là một thứ hư vô mờ mịt, nếu ký chủ có giá trị này cao, vậy thì đi trên đường cũng có thể nhặt được bảo vật.
- Ý của ngươi là, ta có thể trở thành con cưng Thiên Đạo?
Đôi mắt của Vương Hạo sáng ngời.
- Không thể!
Hệ thống vô tình đả kích.
- Trong lòng ký chủ không có lòng yêu thương thiên hạ, nên không thể vượt qua được số mệnh của con cưng Thiên Đạo, cũng không có cách nào trở thành con cưng của Thiên Đạo được.
Vương Hạo sững sờ.
- Số mệnh của ta đều vượt qua bọn họ, chẳng lẽ không được tính là con cưng Thiên Đạo sao?
Hệ thống giải thích.
- Giá trị số mệnh là một loại năng lượng, mà chỉ có những người có tấm lòng yêu thiên hạ mới sử dụng được chúng, nếu sử dụng nó, sẽ có tiềm lực vô hạn, chiến trường chiến thiên, quét ngang tất cả mọi chướng ngại vật, mà trong lòng kí chủ không có tình thương đó, nên dù có số mệnh vô địch, cũng không thể sử dụng.
- Con mẹ nó!
Vương Hạo mất hứng.
- Ông đây là một anh hùng dốc sức muốn cứu vớt thế giới, vậy mà ngươi lại nói không có tấm lòng yêu thương thiên hạ?
Hệ thống lặng đi, không biết tên khốn này sao ngày càng trở nên vô sỉ đến vậy?
Mỗi ngày làm chuyện của nhân vật phản diện, bị người đời phỉ nhổ, nhưng trong lòng lúc nào cũng muốn người đời công nhận, ca ngợi mình.
Ngươi thật sự xác định những người bị ngươi bẫy đó, đang ca ngợi ngươi, mà không phải là chửi bới trong đầu?
Cắt đứt cuộc nói chuyện, Vương Hạo nhìn bóng lưng cao lớn phía trước, trong lòng không thể bình tĩnh nổi, vì lý do gì mà Vương Thiên Dật không quan tâm đến sống chết bản thân chạy lên cứu hắn? Hơn nữa còn xả thân quên mình đến hai lần? Chẳng lẽ đây là tình cha trong truyền thuyết sao?
Lúc này, Vương Hạo có xúc động muốn gào khóc, ba ba thật là tốt!
Không chỉ quên mình bảo vệ hắn, còn cho hắn số điểm hồi báo nhân hai, nếu như hắn không gọi một tiếng ba ba, thì hắn còn là người sao?
Nghĩ đến đây, hai mắt Vương Hạo rưng rưng nước mắt, tâm tê phế liệt gào lên.
- Dám làm cha ta bị thương, ta muốn ngươi chết không yên lành...
Lúc này Vương Hạo tiếp tục phẫn nộ, giẫm một cước lên người Vương Thiên Dật, lao về phía lão ma đầu.
Thất một màn như vậy, tất cả mọi người đều im lặng, tên này là óc heo à? Hay là trời sinh ngu ngốc?
Chẳng lẽ hắn không nhìn ra, bản thân là trở ngại chứ không giúp được gì sao? Làm hại Vương Thiên Dật vì bảo vệ hắn mà bị thương đến hai lần à?
Nhạc Huyên co khóe mắt lại, cô tuyệt đối nghi ngờ rằng, Vương Hạo cố ý làm vậy.
Phải biết rằng Vương Hạo chính là một con hồ ly giảo hoạt, đó là kết quả mà suốt chặng đường từ địa cầu đến đây đã chứng minh, hắn tuyệt đối không bao giờ phạm phải sai lầm cấp thấp này.
Chắc chắn là vì Vương Thiên Dật mất tích tám năm, làm cho hắn từ nhỏ bị người khác ức hiếp, nên trong lòng tức mà không nói ra được, chỉ có thể dùng thủ đoạn cấp thấp này để trả thù, phát tiếp oán khí trong lòng.
- Hazz, tên này trước sau vẫn xấu như một!
Nhạc Huyên thở dài, trong lòng đang tự hỏi, cô có nên vạch trần cái tên vô lại Vương Hạo này không, để cho Nguyên Soái Vương Thiên Dật dạy dỗ hắn một trận?
- Pháo Ba Động!
Nhạc Viễn Quang hét lớn một tiếng, ngưng tụ pháo năng lượng giữa hai tay, bộc phát từng tiếng ầm ầm năng lượng cuồng bạo.
- Chút tài mọn...
Lão ma đầu bĩu môi khinh thường, ông mở hai tay ra, một tấm gương đen kịt xuất hiện.
- Ầm ầm...
Một giây sau, pháo năng lượng va chạm với tấm gương màu đen, một cỗ năng lượng hủy diệt thiên địa bạo phát ra.
- Con mẹ nó.
Vương Hạo nói tục một câu, vội vàng mở hộ thuẫn năng lượng, ngăn cản cỗ lực lượng phong bạo này.
Vương Hạo ở trên không trung, không hề có điểm tựa, hắn bị cỗ phong bạo kia thổi bay ra ngoài.
- Hạo nhi, con phải tự mình cẩn thận...
Vương Thiên Dật thấy con trai mở ra hộ thuẫn năng lượng, ông chỉ hỏi thăm một câu, sau đó dời lực chú ý lên lão ma đầu.
- Hazz, đáng tiếc, một cơ hội tốt để lừa gạt ba ba! Vậy mà để mất, thôi, để sau tìm cơ hội khác vậy.
- Lão ma đầu, ăn một kích của ta...
Vương Thiên Dật hét lớn một tiếng, bộc phát ánh sáng vàng kim toàn thân, khí tức khủng bố làm cho không gian vặn vẹo.
- Không xong!
Lão ma đầu kinh hãi, quay người muốn ngăn một kích này của Vương Thiên Dật.
Nhưng tiếc là không kịp nữa, Vương Thiên Dật đã giết đến trước mặt hắn, trong tay còn cầm một thanh trường thương màu vàng do năng lượng ngưng tụ thành đâm đến.
- Ầm ầm...
Lại một tiếng vang lớn nổ ra, khí tức khủng bố tàn phá khắp nơi.
- Vương Thiên Dật, ngươi đi chết đi!
Sắc mặt của lão ma đầu dữ tợn, chịu đựng đau đớn, hắn ngưng tụ một quả cầu năng lượng trong tay ném về phía Vương Thiên Dật.
Đồng tử của Vương Thiên Dật co rút lại, một cỗ năng lượng màu vàng từ trong cơ thể tràn ra, bao quanh cơ thể hắn.
- Ầm ầm...
Một tiếng nổ vang lên, hư không xuất hiện vết rách, hút sạch những tảng đá xung quanh xuống đó.
- Chạy mau!!
Mọi người ở phía dưới kinh hãi, không dám quay đầu lại nhìn, ai cũng muốn chạy khỏi nơi này.
Thời gian không lâu, trời đất đã khôi phục bình thường, lão ma đầu trên trời cũng biến mất không thấy đâu, Nhạc Viễn Quang moi Vương Thiên Dật ra khỏi đống phế tích, từng bước từng bước quay về...
==============