Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 427: Chương 427: Trách nhiệm của con trai.




Mọi người kinh hãi, vội vàng kêu lên.

- Thiếu Soái đại nhân, Nhạc Huyên tiểu thư, hai người không thể đi qua, mau quay về đây!

Vương Hạo và Nhạc Huyên không để ý đến tiếng kêu của mọi người, dùng tốc độ chạy nhanh như bay về phía sau núi.

Mọi người nôn nóng, vội vàng cầm theo binh khí đuổi theo, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ, tuyệt đối không để cho hai đứa nhóc này có chuyện.

- Cạc cạc...

Vương Hạo và Nhạc Huyên đang chạy như bay, bỗng nhiên nghe được tiếng cười chói tai, có hơn mười bộ xương khô bò từ dưới đất lên, hóa thành bóng đen phóng về phía hai người.

Đồng thời, trong đất có những bộ xương không ngừng leo ra, nhanh chóng tụ lại hơn ngàn con, hơn nữa số lượng đang không ngừng tăng lên.

- Đây là Vong Linh!

Nhạc Huyên nhăn chân mày lá liễu lại, nhanh chóng rút ổ súng quay, nhún người nhảy lên cao, cô giống như thiên nữ tán hoa, bắn rất nhiều viên đạn chân khí ra.

Vương Hạo vẫn bình tĩnh như trước, bỏ qua chân khí trong hư không, hắn đạp ra một bước, cơ thể di chuyển quỷ mị kèm theo từng đạo tàn ảnh, phóng đến đại quân xương khô.

Một giây sau, cự kiếm trong tay Vương Hạo nhanh chóng rơi ra, kiếm khí mang theo xung lượng dùng tốc độ sét đánh tản ra bốn phía.

- Aaa...

Kiếm quang hiện lên, một tiếng thét thê thảm vang lên, chỉ thấy một bộ xương khô không né tránh, lập tức bị chém thành hai nửa.

Chỉ trong giây tiếp theo, sắc mặt của Vương Hạo và Nhạc Huyên đã thay đổi, chỉ thấy những bộ xương đã bị xé thành hai kia, lập tức tự động ghép lại với nhau, sau đó tham gia chiến đấu.

Vương Hạo hừ lạnh một tiếng.

- Nếu công kích bình thường vẫn vô dụng, vậy thử lực lượng thần thánh của trái tim thiên sứ xem.

Lúc này, kiếm lớn trong tay vương Hạo bộc phát ra một đạo kiếm quang màu trắng sữa, một luồng kiếm khí giống như dải lụa hung hăng quất xuống,

Phá Thiên Cự Kiếm quyết: Kiếm thứ hai, Phá Quân Toàn Phong trảm! !

- Phốc!

Kiếm quang xoay vòng tròn, khí thế xông về phía trước dễ như trở bàn tay, những bộ xương tiếp xúc với lực lượng thần thánh đó đều bị áp thành mảnh vỡ.

Đồng thời, lực lượng thần thánh không ngừng thẩm thấu vào từng khúc xương, làm cho vong linh há mồm hét lớn, sau đó hoàn toàn bị phế đi.

- Đúng là có tác dụng!

Hai mắt của Vương Hạo tỏa sáng, bước lên như đi vào chỗ không người, hắn đạp chân lên xương khô đầy đất, khuôn mặt hờ hững đi về phía trước.

Những người cầm vũ khí chuẩn bị xông lên cứu người đều há hốc mồm, vậy mà lực lượng thần thánh trong truyền thuyết đã xuất hiện, hơn nữa còn ở trong tay Vương Hạo.

Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều sôi trào.

- Cuối cùng chúng ta cũng có thể đi ra ngoài.

- Ông trời có mắt rồi!

- Bây giờ chỉ cần Nguyên Soái đại nhân chiến thắng lão ma đầu kia, sau đó Thiếu Soái sẽ đấu với những quỷ hồn đó, vậy là chúng ta có thể ra ngoài rồi.

- Thiếu Soái đại nhân vạn tuế!

- Thiếu Soái đại nhân vạn tuế!

....

- Tách tách tách...

Đúng lúc này, một loạt tiếng súng dày đặc vang lên.

Mọi người ngẩng đầu lại nhìn, thì thấy trong mũ áo sau lưng Vương Hạo, Tiểu Bạch đang ôm một khẩu súng máy xả ra bốn phía.

- Oa ha ha... Dám hung hăng trước mặt bản bảo bảo thỏ hả? Sợ không nè, bản bảo bảo thỏ cũng có lực lượng thần thánh!

Tiểu Bạch nhe hai cái răng trắng, đắc ý cười to.

- Sao có thể...

Nhạc Huyên ngơ ngác nhìn Tiểu Bạch, nó không bắn đạn thật, mà là đạn chân khí, mà đó cũng là loại đạn chân khí mà cô quen thuộc nhất, đạn chân khí phá không.

Đúng lúc này, một tiếng cười to khàn khàn vang lên.

- Trái tim thiên sứ, chắc chắn là lực lượng thần thánh của trái tim thiên sứ, ha ha, cuối cùng ta cũng có thể ra ngoài rồi...

- Lão ma đầu, ngươi chạy đâu cho thoát...

Vương Hạo ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên bầu trời có một luồng ánh sáng đen bay đến, theo sau là một luồng ánh sáng vàng kim, và một luồng ánh sáng màu lam.

Một giây sau, luồng ánh sáng vàng kim và ánh sáng lam đâm vào luồng ánh sáng đen, tạo thành một vụ nổ khủng bố.

Đồng thời, một cái vòi rồng nữa lại xuất hiện, cuốn tất cả mọi thứ xung quanh lên.

- Con mẹ nó, hình như tu vi của vị phụ thân tiện nghi này có chút khủng bố!

Vương Hạo ngạc nhiên đến ngây người.

Hắn tuyệt đối khẳng định, tu vi của Vương Thiên Dật không phải là Võ Đế, cũng không phải là Võ Thánh.

Mà là đẳng cấp cao hơn cả Võ Thánh, cùng đẳng cấp với những lão bất tử như Kiếm Thái Phong... Được xưng là nhân vật duy ngã độc tôn, người bên ngoài gọi họ là Võ Tôn.

- Không thể nào, đúng là quá yêu nghiệt đi mất!

Nhạc Huyên cũng ngạc nhiên đến ngây người, Vương Thiên Dật đúng là một tuyệt thế thiên tài, nhưng chỉ dùng tám năm mà đã có thể đột phá từ Võ Đế đến Võ Tôn, có phải là quá mức hay không chứ?

Cho dù là mở máy treo cũng không hack được như vậy đâu?

Người bên cạnh giải thích.

- Mỗi lần Thiên Ma Tinh biến mất, sẽ xuất hiện trên tinh hệ khác, vì vậy sẽ có cao thủ của nhiều tinh hệ khác nhau bị nhốt vào, nên bây giờ hình thành hai trận doanh, một là lão ma đầu và đội quân vong linh, hai là chúng ta.

Vương Hạo nhịn không được nói.

- Nói như vậy là, cha ta gặp được cao nhân của những tinh hệ khác, sau đó học được tuyệt kĩ chân truyền của bọn họ, nhất phi trùng thiên? Trở thành thủ lĩnh của các ngươi, sau đó dẫn theo đội quân chiến thắng lão ma đầu tà ác?

Người bên cạnh kích động gật đầu liên tục, nhìn không được hỏi.

- Đúng vậy, đúng vậy... Sao ngươi biết?

Vương Hạo ngẩng đầu nhìn ba người đang đại chiến trên không trung, nhìn cốt truyện này, hơn 80% ba ba của hắn là con cưng thiên đạo rồi.

Nhạc Huyên dùng vẻ mặt hâm mộ nhìn Vương Hạo.

- Ngươi có thể dùng Lục Nhâm Thần tính ra sao?

Vương Hạo trợn trắng mắt, chuyện này mà còn cần phải tính toán sao? Đường đi trong tiểu thuyết giống như vậy quá nhiều!

- Vương Thiên Dật, Nhạc Viễn Quang, chúng ta dừng đánh đi, dù hai người các ngươi hợp tác cũng không đánh bại được ta đâu, để yên cho tất cả đi ra.

Lão ma đầu nói nhỏ.

- Loại ác ma như ông không xứng để nói chuyện với chúng ta.

Vương Thiên Dật hừ lạnh một tiếng, tăng lực công kích trên tay lên.

- Ha ha, lão ma đầu, ông cứ xuống địa ngục mà sám hối đi!

Nhạc Viễn Quang cười lớn một tiếng, ông hóa thành một luồng ánh sáng màu lam điên cuồng công kích lão ma đầu.

Vương Hạo ngẩng đầu nhìn theo, thấy trên bầu trời có hai lão trung niên anh tuấn, còn có một bên là người bị áo bào đen bọc lại, còn sau lớp áo bào đó là cái gì thì không thấy

Thấy tình hình này, Vương Hạo cảm giác mình phải làm gì đó mới được, nếu không thì xin lỗi thân phận nhân vật phản diện, a phi, trách nhiệm của con trai này.

Nghĩ đến đây, Vương Hạo lấy ra kiếm lớn, vẻ mặt chính khí kêu to.

- Lão ma đầu, không được làm ba ba ta bị thương!

Còn chưa dứt lời, Vương Hạo đã nhanh chóng phóng lên, phi thẳng về phía ba người.

- Ba ba?

Vương Thiên Dật sững sờ, ngay khi hắn nhìn thấy Vương Hạo, máu tươi trong cơ thể lập tức sôi trào, đó chính là cảm giác huyết mạch tương liên, đúng vậy, đó chính là con của hắn.

- Thằng nhóc thối, không biết tự lượng sức mình!

Lão ma đầu hừ lạnh một tiếng, vung tay đánh ra một công kích cuồng bạo về phía Vương Hạo.

- Lão ma đầu, ngươi dám!

Vương Thiên Dật nổi giận gầm lên, không kịp suy nghĩ gì nữa, phi lên đỡ đòn ở trước người Vương Hạo...

--------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.