Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 426: Chương 426: Tháp kim quang.




Vương Hạo nhíu lông mày một cái, hai mắt lóe ra một đạo Kim Quang, sử dụng Hồ Chi Nhãn.

Lúc này, năng lượng đang di động trong mảnh không gian này đều hiện rõ trong mắt hắn.

- Cái này, đó là...

Vương Hạo hoảng sợ trừng to mắt, hắn thấy trong sông đen kia, những quỷ hồn trong suốt không ngừng di chuyển.

- Vương Hạo, ngươi thấy gì đó?

Nhạc Huyên nhịn không được hỏi.

Cô từng nghe Tuyết Thiên Cầm nói, Vương Hạo có đôi mắt rất kì lạ, có thể nhìn thấy những đồ vật mà người khác không thấy, cho dù mặc áo tàng hình để ngụy trang, cũng không trốn thoát khỏi ánh mắt hắn được.

- Ta thấy quỷ, quỷ trong truyền thuyết...

Vương Hạo chảy mồ hôi đầy trán, bởi vì từ nhỏ đã nghe nói quỷ cực kỳ khủng bố, nên trong lòng luôn có bóng ma với nó.

Hơn nữa, từ trước đến nay hắn chưa nhìn thấy quỷ bảo giờ, bố mới biết thứ này lợi hại đến mức nào!

- Quỷ!

Nhạc Huyên hét lên một tiếng, tất nhiên là cũng bị thứ kia hù dọa.

Mà mọi người xung quanh khiếp sợ nhìn Vương Hạo, bọn họ không ngờ Vương Hạo có thể nhìn thấy quỷ.

- Ôi, tức chết bản bảo bảo thỏ rồi, rốt cuộc là ai kéo mất cơ giáp của ta!

Tiểu Bạch tức giận tháo mũ giáp xuống, sau đó lấy một rương lựu đạn cấp bốn và một súng máy có giá ra.

Sau đó, nó không hề khách khí điên cuồng ném lựu đạn xuống dòng sông đen, tiếng súng máy liên tục xả đạn cũng vang lên.

- Ầm ầm...

Lúc này, từng tiếng nổ lớn vang lên, dòng sông đen sôi sùng sục.

Thấy như vậy, mọi người xung quanh đều há hốc mồm, con thỏ kia thật là bạo lực!

Vương Hạo không quan tâm đến Tiểu Bạch, hắn quay đầu lại hỏi.

- Các ngươi biết vì sao lại có quỷ hồn dưới sông đen không? Còn có tháp màu vàng kim kia là cái gì?

Một người đàn ông trả lời.

- Thiếu Soái đại nhân, tòa tháp màu vàng kim mà ngài nói là tháp kim quang, nó là vật đã phong ấn lão ma đầu ở trên Thiên Ma Tinh, còn cái dòng sông đen này có ma lực thần kỳ, nó có thể hút linh hồn người ta sau khi chết vào đó, chăm sóc chúng, sau đó lợi dụng chúng để bảo vệ tháp kim quang an toàn.

Vương Hạo cau mày nói.

- Ý của ngươi là, những người đi vào đây tầm bảo, chỉ cần chết đi, vậy thì linh hồn sẽ bị sống đen hút vào, còn thi thể thì bị lão ma đầu chế tạo Vong Linh sao?

Mọi người bi ai thở dài, hối hận lúc trước sao lại đi vào nơi quỷ quái này.

Nhạc Huyên nuốt ngụm nước bọt.

- Đây là nơi nào vậy? Vì sao lại có nhiều đồ vật quỷ quái thế này?

- Hazz!

Người đàn ông kia thở dài.

- Nghe những tiền bối bị nhốt ở đây kể lại, lão ma đầu giết chết con trai của một vị cường giả, sau đó bị người kia đến trả thù, nhưng hắn muốn làm cho lão ma đầu chết không được, sống không xong, nên đã phong ấn lão ta ở chỗ này, đồng thời còn cho lão ma đầu một bí tịch kéo dài sinh mệnh, còn phao tin nhảm ra bên ngoài, làm cho những người tầm bảo đi vào, nên cung cấp sinh lực cuồn cuộn cho lão ma đầu.

- Mẹ nó, ai mới là lão ma đầu vậy?

Nhạc Huyên ngạc nhiên đến ngây người, người này chỉ vì muốn lão ma đầu sống không bằng chết, nên hấp dẫn người bên ngoài đi vào, tạo thành lương thực cho ông ta, rõ ràng là đang nuôi lão ma đầu thành sủng vật!

Người đàn ông kia thở dài.

- Vũ trụ vốn là cường giả vi tôn mà, có thực lực thì muốn sao chả được, kẻ yếu chỉ là món đồ chơi mà thôi, hoàn toàn không có quyền phát ngôn.

Vương Hại gật gật đầu, hoàn toàn đồng ý lời nói này.

Nhạc Huyên nhịn không được hỏi.

- Vậy các ngươi cam tâm để cho lão ma đầu đến cướp đoạt sinh lực sao? Không có cách nào rời khỏi chỗ này?

- Đi ra ngoài? Ai không muốn đi ra ngoài chứ?

Người đàn ông tự cười nhạo mình.

- Chúng ta muốn đi ra ngoài, nhưng không thể ra được!

Vương Hạo cau mày nói.

- Không phải đã nói rồi sao? Cha ta sắp thắng lão ma đầu đó? Vì sao vẫn không thể đi ra?

- Nguyên soái đại nhân sắp chiến thắng lão ma đầu, nhưng không có nghĩa là chúng ta có thể ra ngoài.

Người đàn ông đó nhìn tháp kim quang cười khổ.

Trừ phi có thể đến chỗ tháp kim quang, nếu không sẽ không có đường ra, nhưng quỷ hồn trong sông đen không hề sợ công kích vật lý, trừ phi dùng năng lượng thần thánh, nếu không sẽ không giết chết chúng được, mà người có lực lượng thần thánh thì không có ở đây, đến bây giờ vẫn chưa thấy bao giờ.

- Lực lượng thần thánh sao?

Vương Hạo có chút ngoài ý muốn, lực lượng thần thánh không phải là lực lượng sau khi dùng trái tim thiên sứ mới có chứ?

Người đàn ông kia gật đầu.

- Những quỷ hồn này không sợ công kích vật lý, ngoài ra, đến bây giờ chúng ta chưa tìm được phương pháp đối phó nó.

Trong mắt Vương Hạo hiện lên ánh sáng, hắn nhìn Tiểu Bạch đang điên cuồng bắn phá sông đen, mặc dù viên đạn có đánh trúng được quỷ hồn, nhưng sau khi nổ tung, quỷ hồn vẫn hồn nhiên bay bay như thường, đúng là giống như lời của người kia nói, những quỷ hồn này không bị ảnh hưởng bởi công kích vật lý.

- Đúng là miễn dịch với công kích vật lý, đợi tí nữa dùng lực lượng thần thánh xem sao!

Vương Hạo gãi đầu, lầm bẩm.

- Vương Hạo, ngươi có cách gì phải không?

Nhạc Huyên tò mò hỏi.

Vương Hạo mỉm cười, không trả lời, hắn quay đầu hỏi.

- Cái kia... Phụ thân của ta, ông ấy đâu rồi?

Nhạc Huyên trừng mắt với Vương Hạo, sau đó hỏi.

- Ba ba ta là Nhạc Viễn Quang, có lẽ đang ở chung một chỗ với cha hắn, các ngươi biết bọn họ ở đâu không?

Lời vừa dứt, những người xung quanh đều sửng sốt, sau đó là tiếng reo vui mừng vang lên.

- Thì ra cô nương xinh đẹp này là Nhạc thiên kim, khó trách xinh đến vậy!

- Lúc đầu ta còn tưởng là bạn gái của Thiếu Soái đại nhân, không ngờ là bạn bè cùng trang lứa!

- Cái gì mà tưởng với không tưởng, ta nghe Nhạc đại nhân và Nguyên Soái nói với nhau, sau này hai nhà sẽ kết thân.

- Ta xem là không cần kết nữa, hai đứa nhỏ đến với nhau là được.

- Sao ta có cảm giác bên ngoài hai đứa này có chút không hợp tính nhau chứ?

- Ngươi chưa từng xem phim truyền hình sao? Cái này gọi là oan gia đó.

- Đúng vậy, oan gia cuối cùng cũng thành vợ chồng thôi.

- Ta bây giờ mới có cảm giác, Nguyên Soái đại nhân và Nhạc đại nhân quan tâm vớ vẩn rồi.

- Cũng không phải, lần trước Nguyên Soái đại nhân nói chuyện con cháu trong nhà, nhưng bây giờ hai đứa nhóc đến với nhau thì càng tốt.

- Thiếu Soái đại nhân, ngài phải mạnh thêm chút nữa, không thể bỏ qua mĩ nhân như thế được.

- Lời này nói đúng, nếu bỏ qua Nhạc Huyên, chắc chắn ngươi sẽ hối hận chết.

- ...

Nhạc Huyên phát điên, những người này nói bậy bạ gì vậy? Vương Hạo mà xứng đôi với cô à?

Mặc dù các phương diện khác trên người Vương Hạo đều đạt tiêu chuẩn, nhưng đừng quên, hắn là một của cải siêu cấp lăng nhăng, công thêm là tiện nhân đệ nhất, nếu như hai người mà ở chung một chỗ, chắc chắn cô sẽ bị hắn làm cho tức chết.

- Ầm ầm...

Bỗng nhiên, mặt đất chấn động, phía sau một ngọn núi lớn phát sáng, một cơn bão hình vòi rồng đang cuốn lên.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Vương Hạo nhăn mặt.

- Là Nguyên Soái đại nhân và Nhạc tướng quân đang đánh nhau với lão ma đầu!

Có người kích động nói.

Vương Hạo và Nhạc Huyên liếc nhìn nhau, sau đó chạy vội về phía cuộc chiến sau núi lớn.

- Đợi bản bảo bảo thỏ một chút...

Tiểu Bạch cất súng máy, nhanh chóng nhảy lên vai Vương Hạo.

===============

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.