Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 361: Chương 361: Ngoại hiệu, tên thường gọi, tinh tế nhận chứng




Cô Dương đi tới bên cạnh Vương Hạo, thấp giọng hỏi:

- Nguyên soái đại nhân, có cần điều Vương Bài quân đến đây hay không! ?

Vương Hạo phất tay áo:

- Nếu ngay cả đám hoàn khố tử đệ này đều không thể giải quyết, ta sau này còn lăn lộn Tinh Tế Liên bang như thế nào! ?

- Ào ào. . .

Quan Thế bĩu môi, vung tay lên, 99 vạn binh lính phía sau lưng chỉnh tề đạp một bước về phía trước, lúc này một cổ sát khí lạnh lẽo ập vào mặt.

Bốn người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu, Cô Dương, Tần Phong nhanh chóng tiến lên, bảo vệ Vương Hạo ở sau người, cảnh giác nhìn đại quân phía trước.

- Nguyên soái đại nhân, ngài kích động như vậy làm cái gì? Ta sẽ không làm gì đối với ngài đâu.

Quan Thế ngửa đầu cười to, thần tình đắc ý không nói ra được.

Vương Hạo đẩy bốn người Tiền Vạn Dương ra, đi tới trước mặt đám hoàn khố tử đệ Quan Thế này, hai tròng mắt bắn mạnh ra một đạo hàn quang, khí thế cả người trong nháy mắt biến thành lăng lệ. Uy áp kinh khủng càng làm cho đám hoàn khố tử đệ này tâm kinh đảm hàn, có cảm giác lập tức quỳ xuống bái.

Xưng hiệu, Cẩu Trượng Nhân Thế. Kỹ năng kèm theo, Ỷ Thế Hiếp Người.

Sau khi sử dụng có thể uy hiếp người khác, khiến người khác tâm sinh khiếp sợ, nghe lời răm rắp đối với hắn, đồng thời hiệu quả còn kéo dài ba ngày.

Đáng tiếc duy nhất chính là, kỹ năng lợi hại như vậy chỉ có thể sử dụng đối với so với người có tu vi thấp hơn chính mình, đối với người tu vi cao hơn chính mình, căn bản không có bất kỳ hiệu quả nào.

- Nguyên soái đại nhân, chúng ta sai rồi. . .

Một đám hoàn khố tử đệ Quan Thế nhìn được ánh mắt lạnh như băng ấy của Vương Hạo, bị dọa quỳ xuống đất tại chỗ cầu xin tha thứ.

Vương Hạo bĩu môi:

- Vừa rồi không trả rất lớn lối sao! ? Hiện tại vì sao lại sợ rồi a! ?

- Nguyên soái đại nhân, ngài đại nhân không chấp nhất tiểu nhân a, bỏ qua cho chúng tôi đi!

Quan Thế sắc mặt hoảng sợ. Hắn cũng không hiểu tại sao lại đột nhiên sợ hãi Vương Hạo như thế, giống như nếu không nghe theo Vương Hạo, một giây kế tiếp sẽ đầu một nơi mình một nẻo vậy.

Thấy một màn này, mọi người trên toàn hiện trường ngây ngẩn cả người, mới vừa rồi xảy ra chuyện gì? Tại sao hoàn khố tử đệ khí thế cao vời vợi đột nhiên biến thành kinh sợ dạng như vậy! ?

Vương Hạo nhàn nhạt hỏi:

- Vậy các ngươi nói, ngoại hiệu của ta xem ra nên gọi là gì a! ?

Quan Thế luôn miệng hồi đáp:

- Vô địch Tiểu Toàn Phong. . .

- BỐP. . .

Còn chưa dứt lời, Vương Hạo vung một cái bộp tay quất vào mặt của Quan Thế:

- Sai, người ta tặng cho ta ngoại hiệu là, Đại Lừa Đảo!

- Vèo. . .

Đám người Tiền Vạn Dương trong nháy mắt phun ra, lão đại này cũng quá có cá tính rồi chứ!

Tuy rằng mọi người đều biết ngươi rất thích lừa đảo, nhưng ngươi có thể nói là Nguyên soái, không thể rõ ràng trắng trợn nói ra như thế a!

Thấy một màn này, tất cả các lão binh đều nhíu mày, không biết nên hay không nên xuất thủ. Bọn họ nhận được mệnh lệnh là bảo vệ đám con dòng cháu giống Quan Thế này.

Nhưng Vương Hạo có thể nói là Nguyên soái của chi quân đoàn này, chuyện đánh thủ hạ của mình này, bọn họ dường như cũng không thể đi xen vào việc của người khác.

Ngẫm nghĩ, các lão binh quyết định nhìn kỹ trước rồi hẵn nói.

Vương Hạo lại hỏi:

- Vậy ngươi biết nhủ danh của ta gọi là gì không! ?

Quan Thế xoa nhẹ gương mặt sưng đỏ, thử dò xét hỏi:

- Tiểu Hạo! ?

- Bốp. . .

Vừa dứt lời, Vương Hạo lại bộp tay một cái vào trên mặt Quan Thế, lạnh lùng nói:

- Lão tử có tiền như vậy, sao lại chơi số nhỏ như thế, ta cho ngươi biết, lão tử vẫn luôn là nạp tiền nhiều chơi số lớn có biết hay không?

Quan Thế khóc không ra nước mắt, người nào quy định chơi số nhỏ sẽ không nạp tiền chứ! ?

Đồng thời, Quan Thế cũng thầm hối hận vô cùng, không có việc gì tới trêu chọc Vương Hạo làm cái gì, biết rõ người này chọc không được, nhưng cứ không cam lòng cứ nhào đầu vô chơi một chút, vậy bây giờ đáng đời rồi, đã gặp hạn cắm đầu vào rồi.

Một tên con ông cháu cha luôn miệng kêu lên:

- Nguyên soái đại nhân tôi biết, tôi trước kia cùng một ban với ngài, nghe Nguyên soái Vương Thiên Dật gọi ngài là Hạo nhi.

- Cùng một ban với ta! ?

Vương Hạo ngẫm nghĩ, trong trí nhớ không có người này.

Nhưng mà người này là quý tộc, đi vào trường chắc là dành do Hoàng gia quý tộc, là đồng học của đảo môi đản (thằng xui xẻo) cũng không phải tin tức lớn gì.

- BỐP. . .

Nghĩ tới chỗ nầy, Vương Hạo không khách khí phóng ra một cái bộp tay.

Tên con ông cháu cha ấy bụm mặt, khóc thút thít nói:

- Tại sao? Ta lúc đó không có nghe lầm, ba ngươi đích xác gọi ngươi là Hạo nhi a! ?

Vương Hạo bĩu môi:

- Tên cúng cơm của ta là Bất Yếu Kiểm (không biết xấu hổ), ngươi bớt nói hươu nói vượn đi!

- Phì. . .

Toàn trường mọi người lại một lần nữa phun ra, vị Nguyên soái đại nhân này thật đúng là không đi đường thường.

Người tống tặng ngoại hiệu Đại Lừa Đảo, tên thường gọi Không Biết Xấu Hổ, lời như vậy mà một vị Nguyên soái có thể nói được sao! ?

Vương Hạo mặt lạnh, lại hỏi:

- Ta hỏi lại ngươi, tinh tế nhận chứng của ta là cái gì! ?

Quan Thế vẻ mặt cầu xin, hắn thành tâm sợ cái tên nguyên soái ác ma này rồi, có người nào tự bối xấu mà còn bạt tay thủ hạ nữa a! ?

- Ừm, ngươi nói hay không. . .

Vương Hạo dứ dứ bàn tay lên.

Quan Thế bị hù vội vàng trả lời:

- Nguyên soái là Dược vương cấp bốn, tinh tế nhận chứng hẳn là huy chương Dược vương cấp bốn. . .

- BỐP. . .

Vừa dứt lời, không ngoài dự tính, bàn tay Vương Hạo lần nữa quất vào trên mặt Quan Thế.

Quan Thế ủy khuất chảy nước mắt:

- Tại sao! ? Ta không có nói sai a!

- Ai. . .

Nhóm người Tiền Vạn Dương bất đắc dĩ thở dài, đứa nhỏ này là đầu óc thiếu gân, hay là nước vào à! ?

Chẳng lẽ hắn không nhìn ra, bởi vì hắn vừa rồi trang bức trước mặt Vương Hạo, khiến cho vị đại gia này rất khó chịu, hiện tại chính là muốn tát hắn đó sao! ?

Vương Hạo hừ một tiếng:

- Tinh tế nhận chứng của lão tử rõ ràng là, tiểu lang quân nhạn qua nhổ lông, tiểu nhân qua sông chặt chân cầu, ngươi nói ngươi có nên bị đánh hay không! ?

Vừa dứt lời, toàn hiện trường hoàn toàn an tĩnh, mọi người hoàn toàn hết chỗ nói rồi, bọn họ thực tế không cách nào hình dung bản thân mình thời khắc này nội tâm như thế nào rồi nữa.

Cái này là người không biết xấu hổ cỡ nào, mới có thể nói ra những lời này a! ?

Tần Phong xoa nhẹ đầu chân mày, thấp giọng lẩm bẩm nói:

- Ta xem là người tống tặng ngoại hiệu Đại Lừa Đảo, tên thường gọi Không Biết Xấu Hổ, tinh tế nhận chứng là Trung Nhị Hạng Nặng (tàng tàng hạng nặng) rồi.

Ba người nghe vậy, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu, Cô Dương yên lặng giơ ngón tay cái lên với Tần Phong, bày tỏ tiểu tử ngươi đủ lì, lại dám nghị luận ở sau lưng vị Nguyên soái lòng dạ hẹp hòi này.

Vương Hạo quay đầu lại lườm Tần Phong một cái, lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Ba người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu, Cô Dương lập tức tai nhìn lỗ mũi, mũi nhìn tim, yên lặng cúi đầu xuống đếm mấy con kiến trên mặt đất, bày tỏ bản thân mình cái gì cũng không có nghe được.

Tần Phong rùng mình một cái khó hiểu, trong lòng không ngừng lo lắng, không lẽ bởi vì câu nói này sẽ bị cái Nguyên soái đại nhân không đứng đắn này để ý rồi sao! ?

Vương Hạo thản nhiên nói:

- Nếu các ngươi đều biết ngoại hiệu, tên thường gọi, cùng với tinh tế nhận chứng của ta rồi, thì nhanh chóng chủ động tướng quân quyền giao ra đây, nếu không xảy ra cái gì không vui, cũng chớ có trách ta.

Mọi người chợt hiểu, Vương Hạo náo loạn nửa ngày, đây là muốn bức bách những tên hoàn khố tử đệ này chủ động giao ra quân quyền.

Nhưng mà làm như vậy cũng đúng, chỉ cần những hoàn khố tử đệ này chủ động giao ra, như vậy thì cho dù Quan Tân Hùng muốn tìm Vương Hạo gây phiền toái, cũng có thể nói gì được! ? Hết thảy chỉ có thể nói rõ, đây là bọn Quan Thế tự nguyện, trách không được ai cả.

Chỉ có những hoàn khố tử đệ này cho dù là có vô dụng đi nữa, cũng không đến mức cứ như vậy bị Vương Hạo trừng mắt nhìn một cái, bị hù dọa bỗng chốc ngoan ngoãn giao quân quyền ra chứ! ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.