Phi thuyền Quang Long hào chậm rãi đáp vào trên một cái tinh cầu cấp ba.
Hai vị trung tướng Cô Dương, Tần Phong sớm đã cung kính chờ đợi lâu.
Khi đoàn người Vương Hạo đi ra khỏi Quang Long hào, hai vị trung tướng vội vàng chào:
- Nguyên soái xin chào!
Vương Hạo gật đầu một cái:
- Không cần đa lễ, đám người Quan Thế kia đâu?
Cô Dương cười khổ đáp:
- Vẫn chưa tới, đoán chừng là muốn hạ mã uy Nguyên soái đại nhân.
- Ha ha, cháu trai, muốn ba ông chú giúp cho cháu nở mặt nở mày hay không?
Hùng Đại cười hề hề hỏi.
- Chỉ cần cháu cho các chú gia nhập vào Nữ Binh đoàn, bảo đảm giúp cháu giải quyết những thứ đau đầu đó.
Hùng Nhị nhếch nhếch mày, một bộ dáng dấp ngươi chiếm tiện nghi lớn.
Hùng Tam nghiêm túc nói:
- Cháu à, cháu chỉ cần để các chú tiến vào nữ binh đoàn, vậy chờ mười mấy năm, quân đoàn của cháu căn bản không cần lo lắng sức chiến đấu binh lính không được nữa.
- Khụ khụ. . .
Vừa dứt lời, mọi người tại chỗ trong nháy mắt bị sặc, ba vị gấu này còn cần chút mặt mũi không?
Phải biết nơi này chính là trại lính, không phải chỗ cho bọn họ lai giống.
Còn chờ cái mười mấy năm không cần lo lắng sức chiến đấu binh lính không được, đây là tính khiến cho Vương Hạo dùng quân lương, nuôi con trai của bọn họ có phải hay không!?
Vương Hạo không nhìn ba ông chú gấu đó, hỏi:
- Chiến lực trước mắt của quân đoàn chúng ta như thế nào?
Thấy tình cảnh này, ba vị gấu trong nháy mắt mất hứng, hầm hừ tức giận đi tới một bên ngồi xuống, bày tỏ chúng ta rất tức giận, không có muội tử tuyệt đối không tha thứ cho ngươi.
Tần Phong vội vàng báo cáo:
- Chúng ta có một vạn tên vương bài quân tiêu chuẩn, năm chiếc chiến hạm Dũng Khí hào, một nữ binh đoàn, đồng thời mượn danh tiếng của hiệu trưởng, chúng ta còn chiêu mộ đến một vạn tên chiến sĩ cơ giáp cấp ba, đồng thời ta còn lôi kéo được một vị cao thủ trên Thiên bảng của Thiên Bắc Đại học đến đây.
- Thiên bảng cao thủ!?
Vương Hạo tò mò hỏi:
- Là ai thế?
Tần Phong gật đầu:
- Là vị Vương Ngọc Hằng học trưởng. Anh ta nghe nói dị tộc xâm lấn, liền định đi trên chiến trường tăng cường kinh nghiệm thực chiến.
Vương Hạo ngẫm nghĩ, nếu hắn nhớ không lầm, đây là vị Thiên bảng cao thủ đã xuất hiện vào lúc Tần Phong bị Quan Thiên đánh lần trước.
Nhưng khi đó vị Thiên bảng cao thủ này cũng không hề xuất thủ, cho nên hắn cũng không biết chiến lực của người này như thế nào.
Chẳng qua là có thể xếp vào Thiên bảng của Thiên Bắc Đại học, xem ra hàm kim lượng vẫn còn rất cao.
Ông ông. . .
Đúng lúc này, không trung truyền đến hơn mười tiếng nổ thật to.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy mười mấy chiếc chiến hạm khổng lồ đang chậm rãi hạ xuống, nhiều đội binh lính nện bước chân chỉnh tề đi ra.
Tuy rằng những binh lính này đều đến trung niên, chiến lực không lớn bằng người tuổi trẻ, nhưng tinh thần diện mạo ấy lại là binh lính tuổi còn trẻ không cách nào so sánh.
Nhất là bước chân nhất trí, khuôn mặt lạnh lùng, sát khí kéo ùa đến kia, nói rõ đây là một toán quân đội tinh anh của quân tiên phong, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi tinh.
Cô Dương cau mày nói:
- Đây là binh sĩ sau khi giải ngũ của Tứ Đại Vương Bài quân đoàn sao!? Khí thế thực tế quá kinh khủng.
Tần Phong gật gật đầu, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Chiến lực của những lão binh này mặc dù có chút giảm xuống, nhưng mà kỷ luật và kinh nghiệm chiến trường lại lợi hại quá nhiều so với một vạn vương bài quân trong tay chúng ta, cái này nếu thật sự đánh nhau, thắng bại rất khó nói.
- Ha ha, Nguyên soái đại nhân đã lâu không gặp a!
Quan Thế dẫn theo một đại bang con dòng cháu giống đi tới, chỉ có điều trong thần tình kia lại mang vẻ trào phúng không còn che giấu.
Vương Hạo thản nhiên nói:
- Dựa theo quân lệnh của thời gian chiến tranh, Nguyên soái ra lệnh, nếu như phía dưới không có cách nào hoàn thành, kẻ nhẹ mất chức, kẻ nặng giết không tha, anh nói xem các người đến muộn bao lâu!?
- Đã bao lâu!?
Con dòng cháu giống đầu tiên là sững sờ, rồi sau đó cười lên ha hả.
- Vương Hạo, cậu chưa tỉnh ngủ hả?
- Thật sự coi mình là Nguyên soái sao!?
- Ngươi chỉ là Nguyên soái trên danh nghĩa, Nguyên soái chân chính của quân đoàn này là quan thiếu.
- Chúng ta đều nghe Quan thiếu, cậu là cái thá gì.
. . .
Bên trên ba vị gấu cũng đang thấp giọng thảo luận.
Hùng Đại hầm hừ tức giận hỏi:
- Các người nói chúng ta thật cứ như vậy nhìn bọn người kia, khi dễ con trai của lão đại hả?
Hùng Nhị lắc đầu nói:
- Khẳng định không được, tuy rằng thằng nhóc Vương Hạo này không tìm nữ nhân cho chúng ta, nhưng hắn dầu gì cũng là con trai của lão đại, chúng ta làm chú làm sao có thể nhìn nó bị người làm nhục.
Hùng Tam đè ép áp tay, thấp giọng nói:
- Đừng vội, chờ Vương Hạo của chúng ta bị làm nhục đến không ngốc đầu lên được mới xuất thủ, như vậy hắn mới sẽ rõ ràng bản thân mình không rời khỏi chúng ta, sau này nhất định sẽ rượu ngon, mỹ nhân hầu hạ chúng ta.
Hùng Đại, Hùng Nhị liên tục gật đầu, cảm giác Hùng Tam nói rất có lý, bọn họ nhất định phải khiến cho Vương Hạo hiểu rõ, mất đi bọn họ là quyết định ngu xuẩn bực nào.
Vương Hạo thản nhiên nói:
- Ta khuyên các người chớ chọc ta, nếu không ta chỉ một cái bộp tay vỗ các người lên tường, có moi cũng moi không xuống được.
Nghe vậy, một đám hoàn khố tử đệ Quan Thế bị giật mình, dù sao người có tên, cây có bóng, Vương Hạo lớn lối bao nhiêu, toàn bộ Tinh Tế Liên bang đều biết, cái này cho hắn chút khó chịu tạm được, nhưng chọc hắn, đây không thể nghi ngờ là tìm đường chết.
- Khụ khụ. . .
Quan Thế tằng hắng một cái:
- Vương Hạo Nguyên soái, quan hệ của chúng ta mọi người đều lòng biết rõ, không cần nói quá rõ, tôi hôm nay tới nơi này là muốn nói cho cậu, đối kháng dị tộc chúng ta đi, nhưng không phải nghe mệnh lệnh của cậu.
Vương Hạo nhếch miệng lên:
- Khiến các người thất vọng rồi, từ hôm nay trở đi, binh quyền của các người ta muốn thu hồi lại.
Vừa dứt lời, đám hoàn khố tử đệ này không nhịn được châm chọc lên.
- Ha ha, Vương Hạo này chưa tỉnh ngủ hả!?
- Quân hàm này là chúng ta tốn tiền mua được, cậu cho rằng cậu nói thu sẽ thu hồi đi sao!?
- Ta một mực nghe nói Vương Hạo lớn lối, nhưng hôm nay vừa nhìn, lớn lối không thấy, ngớ ngẩn cho đến là gặp được.
- Vương Hạo, chúng tôi nói cho cậu biết, quân hàm này không có đại tư lệnh cho phép, cậu căn bản không thu về được.
- Tôi xem Vương Hạo từ lúc mới bắt đầu bày ra cục diện này, cậu đây là muốn lấy được cả binh tướng và trang bị của chúng tôi, sau đó qua sông phá cầu.
- Có đạo lý, như vậy không chỉ có buôn bán lời một khoản tiền, còn có trang bị và binh lính nhập trướng, mà cậu ta chuyện gì đều không làm, lại có thể ngồi mát ăn bát vàng.
- Đáng tiếc, Quân bộ không phải hắn định đoạt, đại tư lệnh căn bản không cho phép loại chuyện như vậy xảy ra.
- Dự tính đánh chính là rất có tiếng vang, nhưng lại không thiết thực.
. . .
Vương Hạo không tức giận, khẽ cười nói:
- Các người nói rất đúng, ta đúng là đang có chủ ý qua sông phá cầu. Ngày hôm nay quân quyền này ta nhất định sẽ thu hồi lại, cho dù lão Ô Quy Quan Tân Hùng đó có đến, cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
Quan Thế lắc đầu bật cười:
- Vương Hạo, cậu không thấy rõ tình thế sao? Bây giờ là chúng tôi chiếm thượng phong, cậu dựa vào đâu khiến cho chúng ta giao ra binh quyền? Cậu làm ngoại hiệu của cậu gọi là vô địch Tiểu Toàn Phong a!
Vừa dứt lời, đám kia hoàn khố tử đệ đua nhau cười lên.
- Cái gì vô địch Tiểu Toàn Phong, ta xem là nguyên soái hèn nhát vô địch.
- Các người làm sao có thể nói Nguyên soái đại nhân như vậy chứ, ngoại hiệu này nhất định phải dễ nghe, dễ gọi mới được.
- Vậy cậu nói xem ra nên gọi tên gì!?
- Tôi cảm thấy phải gọi, con cừu cưng!
- Oa ha ha, cái ngoại hiệu này thật là vang dội. . .
. . .