Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 261: Chương 261: Ngồi trong lòng mà vẫn không loạn.




Sư Tâm thành, tại đại sảnh bữa tiệc.

Tất cả vương của các tộc đều lộ ra vẻ mặt buồn bực, ngồi ở chỗ đó. Đêm nay vốn phải tham gia một bữa tiệc thật vui vẻ, nhưng ai ngờ đến cuối cùng lại xảy ra chuyện này.

Hai người Vương Hạo và Ngưu Khí lại cật lực ăn uống, cả bàn thức ăn gần như bị bọn họ ăn hết.

Thấy cảnh tượng như vậy, các tộc vương đều lắc đầu. Quả nhiên không hổ danh là Ngưu Đầu nhân ngu nhất trong số bán thú nhân, lại có thể ăn đến mức sung sướng, không tim không phổi như vậy, thực sự cảm thấy thất bại thay cho bọn họ.

Mộng Kỳ ngoan ngoãn ngồi cạnh Vương Hạo, bộ dạng như cô vợ nhỏ đưa đĩa thức ăn cho Vương Hạo.

Phía xa, Thạch Phong không nhịn được, lắc đầu, cảm giác biểu muội này hoàn toàn không cứu chữa được nữa, thích ai không thích, hết lần này tới lần khác lại thích Vương Hạo.

- Thôi vậy, con đường là do nàng tự chọn, cứ kệ để chính nàng đi vậy!

Thạch Phong thở dài, trong lòng chỉ có thể cầu khẩn, mong Vương Hạo là Ngưu Đầu nhân chứ không phải là nhân loại.

Đúng lúc này, một tiếng gầm thét giận dữ kinh thiên động địa truyền đến:

- Sư Hùng, ngươi thật to gan, lại dám giết con ta.

Nghe tiếng, tất cả bán thú nhân ở đó đều đứng dậy lui về sau, không cần nghĩ cũng biết, đây chính là Hổ Vương.

Không lâu sau, mọi người lại nghe được một tiếng hổ gầm đầy khí thế của núi rừng kéo tới, sau đó, chỉ thấy một Hổ nhân với sắc mặt dữ tợn đáng sợ, giống như mãnh thú muốn cắn xé người khác vậy, đi vào đại sảnh của bữa tiệc.

- Hổ Vương!

Bán nhú nhân ở đây đều vô cùng kinh ngạc, nhìn khí thế này là biết trận đại chiến chắc chắn sẽ xảy ra trong đêm nay.

Đặc biệt Hổ Vương lại còn dẫn theo hơn mười vị trưởng lão Hổ tộc đến đây, tu vi của bọn họ đều đạt đến Vũ Vương cấp chín, cái này càng nói rõ Hổ tộc sẽ không từ bỏ ý định.

Nhưng cũng đúng, dù sao người chết chính là Hổ Thiên, là Hổ Vương đời kế tiếp của Hổ tộc, hơn nữa còn là nhi tử duy nhất của Hổ Vương hiện tại. Nếu Hổ vương không tức giận mới không bình thường.

- Hổ Vương, ta ra tay rất có chừng mực, nhi tử của ngươi tuyệt đối không thể do ta giết chết.

Sư Hùng trầm giọng nói:

- Ngươi có thể chạy tới nơi này nhanh như vậy, cũng nói rõ có người đã sớm thông báo cho ngươi. Mục đính của người này rất rõ ràng, chính là muốn hai Vương Tộc lớn chúng ta tranh đấu với nhau.

Người của Hổ tộc đều nhíu mày lại, bọn họ cũng không phải là kẻ đần độn, suy nghĩ kỹ một chút cũng cảm giác được lời Sư Hùng nói rất đúng.

Sư Hùng quả thật không có lý do gì giết Hổ Thiên, hơn nữa lấy tu vi của Sư Hùng cũng không có khả năng lỡ tay giết Hổ Thiên.

Mộng Kỳ khẩn trương lôi kéo Vương Hạo, lo lắng nói:

- Hay là ngươi rời đi trước, nếu không chờ đến lúc bọn họ tìm được sự thật gì đó, ngươi có muốn rời đi cũng khó.

Vương Hạo lau chùi dầu mỡ ngoài miệng, sau đó quay đầu, liếc mắt nhìn qua Hổ tộc đứng ở cửa phòng yến hội.

Chỗ ngồi hắn lựa chọn vừa lúc nhắm thẳng cửa lớn, một đám người Hổ tộc cũng đúng lúc nhìn thấy hắn, Sư Hùng lại đưa lưng về phía hắn, nên không nhìn thấy gì.

Đồng thời, ánh mắt của toàn bộ bán thú nhân ở đây đều tập trung lên người Hổ Vương và Sư Vương, cho nên cũng không ai chú ý tới hắn.

- Ngươi chuẩn bị một chút, đợi lát nữa chúng ta sẽ chuẩn bị chạy trốn.

Khóe miệng Vương Hạo khẽ nhếch lên, giơ ngón giữa khiêu khích đám người Hổ tộc.

Lúc này, người của Hổ tộc giống như trong chớp mắt, dại ra tại chỗ, sau đó hai mắt biến thành đỏ ngầu, tâm trạng phẫn nộ lập tức dâng lên trong lòng bọn họ.

- Gào…

Một giây tiếp theo, mười mấy Hổ nhân ngửa mặt lên trời phát ra tiếng hổ gầm. Âm thanh điếc tai nhức óc này truyền khắp đại sảnh của bữa tiệc, chấn động khiến thất khiếu của tất cả bán thú nhân thất khiếu ở đây đều chảy máu, dường như linh hồn muốn thoát ra ngoài.

Đồng thời, thủy tinh trong đại sảnh của bữa tiệc, cùng với tất cả vật phẩm đều rạn nứt rồi vỡ vụn.

Sư Hùng vô cùng kinh ngạc, liền vội vàng lui về phía sau, dùng chân khí lập tức che đầu, khiến não bộ không bị đau đớn đến mức chịu tổn thương.

Sau khi Vương Hạo giơ ngón giữa lên lại lập tức kéo Mộng Kỳ nhanh chân bỏ chạy, Ngưu Khí cũng không do dự, vội vàng chạy theo.

Nhưng Mộng Kỳ lại lộ ra vẻ mặt không hiểu nổi, ai có thể nói cho nàng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao? Nàng cũng chỉ vừa thấy Vương Hạo giơ ngón giữa lên, nhưng vì sao Hổ tộc lại tức giận đến như vậy? Điều này thật sự không khoa học!

Lẽ nào Vương Hạo còn làm những chuyện khác, khiến Hổ tộc đã tức giận đến mức thấy hắn là mất đi lý trí?

Lúc này, mười mấy Hổ nhân nhìn thấy Vương Hạo muốn chạy, bọn họ sao có thể chấp nhận được, tất cả đều bước chân ra, chuẩn bị đuổi theo.

Nhưng Sư Hùng không biết những điều này, hắn còn tưởng những Hổ nhân kia định báo thù cho Hổ Thiên, chuẩn bị lấy tính mạng của hắn.

- Giết cho ta!

Sư Hùng cũng nổi giận, trực tiếp hạ lệnh chém chết đám Hổ nhân này. Trời ạ, cố gắng phân tích cho các ngươi, chứ không phải muốn động thủ, thật sự tưởng hắn khiếp sợ bọn họ sao!

Vừa dứt lời, Sư tộc tham dự bữa tiệc bên trong đại sảnh đều tiến lên tìm kiếm đối thủ bên phía Hổ nhân.

Lúc này, chỉ số thông minh của Hổ nhân đã trở về con số không, ai còn có lí trí xem đối phương là ai, chỉ cần người đó dám ngăn cản đường của bọn họ, vậy chỉ có một chữ, giết!

Vì vậy, hai bên lập tức lao vào giao chiến với nhau.

- Ầm ầm ầm…

Lúc này, từng tiếng nổ mạnh thật lớn không ngừng vang lên trong Sư Tâm thành, từng ánh lửa phóng lên cao, đồng thời có từng cơn lốc cuốn tới.

Vương Hạo đã lôi kéo Mộng Kỳ chạy tới sảnh ngoài của bữa tiệc, sau đó hắn lấy ra một cái bàn và ba cái ghế cùng một đống lớn đồ ăn ngon.

Mộng Kỳ trợn mắt, người này thật có lòng xem náo nhiệt không chê chuyện lớn!

- Vương, ngài suy nghĩ thật chu đáo.

Ngưu Khí chất phác cười, hắn cũng không khách khí ngồi xuống tiếp tục ăn, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn trận đại chiến ở phía trước.

Chỉ chốc lát sau, có một tiếng gầm thét giận dữ vang lên:

- Gào, Sư Hùng, bản vương sẽ không để yên cho ngươi!

- Hổ Vương, là ngươi ra tay trước, mau tiếp chiêu!

- Ai nói bản vương động thủ, bản vương chỉ muốn đi giết tên Ngưu Ma Vương kia.

- Ngươi thối lắm, sao ngươi lại ra tay mạnh như vậy, ngươi tưởng bản vương là thằng ngu sao?

- Trời ạ, mau gửi tin của bản vương trở lại, bảo Hổ tộc ta phái bảy mươi vạn đại quân tới, bản vương phải san bằng Sư Tâm thành của hắn trong đêm nay.

- Rõ, vương!

- Hổ Vương, ngươi đừng có đâm đầu vào chỗ chết!

- Ngươi giết nhi tử của bản vương, ngày hôm nay ngươi phải đền mạng cho bản vương!

- Ngươi như thế này là đang không biết sống chết, Sư tộc mau ra tay toàn lực, giết hết những người này cho bản vương.

- Rõ, vương!

Một giây tiếp theo, tiếng nổ vang càng ngày càng điên cuồng.

Thời gian không lâu sau, âm thanh động cơ cực lớn vang lên, từng chiếc máy bay xé rách đêm tối, bay từ phía xa tới, sau đó từng Hổ nhân nhanh chóng nhảy xuống từ trên bầu trời.

Lúc này, trên mặt đất, từng ánh lửa cũng nhanh chóng bắn lên bầu trời vọt, đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng, tiếng súng nổ phá tan sự yên tĩnh trong đêm tối.

Mộng Kỳ nghe tiếng nổ mạnh bên tai, đôi mắt xinh đẹp của nàng lại si ngốc nhìn Vương Hạo, nam nhân này thật sự rất lợi hại, lại có thể thật sự giận dữ xông qua cửa ải vì nàng, đồng thời thành công khiến cho hai Vương Tộc lớn đánh nhau.

Từ nay về sau, Hồ tộc của nàng và tộc Ngưu Đầu nhân sẽ thật sự quật khởi.

- Ngươi là đại anh hùng của ta!

Mộng Kỳ nhào tới lòng Vương Hạo, gương mặt như hoa đào, bộ dạng mặc cho người nhấm nháp.

Vương Hạo kéo Mộng Kỳ lên, nhưng trong lòng lại đau buồn muốn chết, bởi hắn đang hấp thu máu tươi của Hổ tộc và Sư tộc đang trôi nổi trong không khí, căn bản không có thời gian để ăn con tiểu hồ ly này.

Chính bởi Vương Hạo “thành thật” như vậy, khiến Mộng Kỳ càng thêm si mê. Trước đây, ở trong mắt nàng, Vương Hạo chính là một tên lưu manh, nhưng hiện tại nàng cũng đã đưa tới cửa, ngồi trong lòng mà hắn vẫn không loạn, quả thực hắn chính là chính nhân quân tử!

Nghĩ tới đây, Mộng Kỳ liền mắc cỡ đỏ mặt, nhanh chóng chạm nhẹ vào môi Vương Hạo.

Điều này khiến Vương Hạo hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức không quan tâm tới mọi chuyện, nhanh chóng thu con tiểu hồ ly này vào bụng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.