Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 329: Chương 329: Nữ vương đại nhân tới rồi (dưới)




Thấy cảnh tượng như vậy, tất cả sinh vật nam tính ở đó đều phát ra từng tiếng kêu bi thương.

- Không có thiên lý mà!

- Thiên đạo bất công quá!

- Vương Hạo có tài đức gì, không ngờ lại có thể khiến loại nữ đế này bị thuần phục.

- Tại sao ta không gặp được, nữ vệ sĩ thanh xuân vô địch như thế này chứ?

- Vệ sĩ cái mông ý, lời nói ma quỷ của Vương Hạo ngươi cũng tin, đây nhất định là vệ sĩ bảo vệ bên cạnh vào ban đêm.

- Ta không hiểu nổi, hai kiêu nữ của trời này, sao có thể thích Vương Hạo chứ.

- Đúng vậy!

Tu vi của hai vị nữ thần này rõ ràng mạnh hơn Vương Hạo rất nhiều, nhưng tại sao lại có thể thích Vương Hạo chứ?

- Thua kém cái mông ý, Vương Hạo đã lĩnh ngộ vài môn vũ kỹ của Hồn Nhiên Thiên Thành, còn có Thiên Nhân Hợp Nhất, hắn chỉ là tu vi hơi kém một chút thôi.

- Ta nghe nói, từ trước đến nay tâm tư của Vương Hạo không hề dùng vào việc tu luyện, ngày ngày tốn tâm tư đi tán gái.

- Ta cũng nghe nói qua, nhưng ta nghĩ không ra, tại sao lão đại khổ cực tu luyện mà vẫn không thể so sánh với Vương Hạo?

- Đây cũng có thể chính là khoảng cách giữa thiên tài và tục nhân!

- A...Không có thiên lý!

- …

Không thèm để ý đến tiếng kêu bi thương của đám gia súc này, Vương Hạo nắm tay Triệu Y Linh giống như tiểu phu nhân vậy đi đến biệt thự của nhà mình.

Vừa vào cửa, Triệu Y Linh lập tức bỏ tay Vương Hạo ra, lại biến thành nữ vương đại nhân cao cao tại thượng.

Vương Hạo thở dài, hắn thừa biết, giang sơn dễ đổi bản tính khó rời, bộ dạng một tiểu phu nhân hoàn toàn làthích thể hiện.

Lúc này, Tiền Vạn Phong từ trong không gian Thứ Nguyên của mình , lấy ra một bữa tối dưới ánh nến trọn vẹn, đồng thời còn có hai miếng bò bít- tết hình trái tim đang nóng hôi hổi.

- Lão đại, mời ăn ngon miệng!

Tiền Vạn Phong lễ phép cúi người, sau đó nhanh chân bỏ chạy, việc hắn có thể làm chỉ nhiều như vậy thôi, nhiều hơn sẽ thành thừa rồi.

Tất cả mọi người ở đây há hốc mồm, tuy rằng đồ cất giữ trong không gian Thứ Nguyên có thể khiến thời gian dừng lại, nhưng không ngờ khi lấy ra ăn vẫn còn có thể nóng hổi như vậy.

Nhưng là ai, không có việc gì sao mà lại đem loại bò bít- tết này, đặt vào để chiếm diện tích trong không gian Thứ Nguyên?

Cô Dương chợt bừng tỉnh gật đầu,

hình nhưcó chút hiểu ra vì sao Vương Hạo lại cho hai vị tiểu đệ này làm đại tướng rồi, đây rõ ràng không phải là quan, mà là quản gia hiểu rõ tập tính sinh hoạt của hắn!

Vừa nghĩ như thế, trong nháy mắt Cô Dương không còn chút gánh nặng nào trong lòng, chỉ cần đại tướng là vật trang trí, vậy quân đoàn có chiến lực hay không, vẫn phải xem những thượng tướng của bọn họ.

Trần Diệu cũng không dài dòng, lấy một chai rượu vang đỏ đã cất giữ như báu vật ra, sau đó cũng cáo từ đi ra.

Cô Dương nhìn thấy Hương Hương nhìn chằm chằm vào miếng bò bít- tết chảy nước miếng, tiến lên lễ phép nói:

- Hương Hương tiểu thư, ta đã chuẩn bị cho nàng một bữa ăn còn sang trọng hơn thế này.

Hương Hương quay đầu liếc mắt nhìn Cô Dương một cái, sau đó đặt Tiểu Bạch lên đầu, chạy chạy nhảy nhảy đi ra ngoài.

Cô Dương lau mồ hôi trên đầu đi, hắn sợ nhất chính là vị bá vương tham ăn này nói với hắn một chữ cút.

Nhưng may mắn thay, hôm nay nàng rất nể tình.

- Khanh khách...

Nhìn thấy người của Vương Hạo đều đi rồi, những nữ tử áo đen đi cùng Triệu Y Linh che miệng cười, sau đó cũng tự giác đi xuống.

Nhìn thấy chỉ còn hai người, khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Y Linh đỏ ửng lên, khẽ hỏi:

- Nghe nói ngươi đã làm nguyên soái rồi?

Vương Hạo nhíu mày.

- Vậy nàng có ý định làm nguyên soái phu nhân không?

Triệu Y Linh trừng mắt nhìn Vương Hạo, kiêu ngạo nói:

- Ta là người muốn làm nữ nguyên soái, là ngươi đến làm nguyên soái phu quân của ta mới đúng.

Vương Hạo bĩu môi, thầm nói:

- Đợi nàng lên làm nguyên soái, ta có lẽ đã lên làm Tổng thống rồi.

- Ngươi đừng có coi thường ta.

Triệu Y Linh tức giận đến mức trực tiếp giẫm chân xuống, phong thái của một tiểu nữ nhân.

Vương Hạo mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Y Linh, tiến lên trước ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Triệu Y Linh.

- Tên sói háo sắc nhà ngươi muốn làm gì, mau buông tay.

Triệu Y Linh có chút hoảng loạn, bàn tay nhỏ muốn đẩy Vương Hạo ra, không để tên sói háo sắc này lợi dụng.

- Nàng vượt xa ngàn dặm đến tìm ta, ta làm sao có thể không kính trọng tấm lòng của địa chủ chứ?

Vương Hạo nghiêm túc nói một câu, sau đó đầu dần dần sát lại, hôn vào bờ môi mộng đỏ của Triệu Y Linh.

Khoảnh khắc này, trái tim nhỏ bé của Triệu Y Linh đập rộn ràng, hoàn toàn quên đi mình vẫn là một cao thủ Vũ Đế.

Khi Vương Hạo khẽ chạm vào bờ môi mộng đỏ của nàng, nàng mới hồi phục lại tinh thần, nhưng muốn đẩy tên sói háo sắc này ra rõ ràng là không thể.

Vì vậy một giây tiếp theo trong đầu Triệu Y Linh hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại một ý nghĩ, nụ hôn đầu tiên của nàng mất rồi.

Thời gian không lâu, khi hai người tách ra, khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Y Linh đỏ bừng, thân thể nóng lên một cách lợi hại.

Vương Hạo nở một nụ cười kỳ lạ, định nhân cơ hội này một đòn chiếm lấy Triệu Y Linh.

Cảm nhận thấy ánh mắt nóng rực của Vương Hạo, trái tim nhỏ của Triệu Y Linh càng đập rộn ràng hơn, sau đó vèo một tiếng, người biến mất ngay tại chỗ.

- Này, nàng chạy đi đâu vậy, chúng ta còn chưa ăn cơm mà?

Vương Hạo giọng điệu vội vàng kêu lên.

- Đồ sói háo sắc, ngươi từ từ ăn đi!

Giọng nói e thẹn của Triệu Y Linh truyền đến.

- Con gái bây giờ thật không có đạo đức, ăn no rồi, uống xong rồi, vừa nhắc đến chuyện phòng the là chạy luôn.

Vương Hạo hầm hừ một mình ngồi xuống, ăn miếng bò bít- tết mà Triệu Y Linh chưa động đến chút nào, uống rượu vang đỏ mà Trần Diệu cất giữ như báu vật.

Đại học Thiên Bắc, trong một quán ăn.

Cô Dương cùng hai người Tiền Vạn Dương và Trần Diệu ngồi cùng nhau, về phần Hương Hương sợ nàng ảnh hưởng không tốt, đang một mình ở trong phòng ăn phần đặc biệt.

- Cô huynh, làm ngươi tốn kém rồi thật ngại quá!

Tiền Vạn Dương khẽ cười nói.

Cô Dương xua tay.

- Mọi người đều là huynh đệ, mời khách ăn cơm chỉ là chút lòng thành, lần sau ta sẽ giới thiệu một vài nữ tinh cho hai vị huynh đệ làm quen.

Mắt của hai người Tiền Vạn Dương và Trần Diệu liền sáng lên, lần lượt mời rượu Cô Dương.

- Cô huynh hào hùng như vậy, không biết có việc gì không?

Trần Diệu thăm dò hỏi.

Cô Dương gật đầu, khẽ nói:

- Không giấu hai vị, ta đang nghĩ làm thế nào có thể khiến nguyên soái đại nhân dẫn theo chúng ta lên chiến trường kiến công lập nghiệp.

Tiền Vạn Dương cười nói:

- Cô huynh, ngươi quá nóng lòng rồi, lão đại đã nói hiện tại không đi đến chiến trường, vậy nhất định có dụng ý của hắn.

- Dụng ý?

Vẻ mặt Cô Dương đầy nghi ngờ, hắn hoàn toàn không nhìn ra có dụng ý gì.

Trần Diệu vỗ nhẹ lên vai Cô Dương.

- Cô huynh, lão đại của chúng ta luôn luôn đi một con đường không bình thường, bằng không sẽ không làm được nguyên soái ở độ tuổi này.

Cô Dương gật đầu tán thành, nếu như Vương Hạo đi con đường bình thường, rõ ràng không thể nào làm đến vị trí nguyên soái.

Đúng lúc này, Triệu Y Linh dẫn theo một đám nữ tử áo đen đi từ bên ngoài vào, đồng thời lập tức lao thẳng vào phòng Hương Hương đang ngồi ăn.

Tiền Vạn Dương, Trần Diệu lập tức tiến lên, cung kính nói:

- Xin chào chị dâu!

Triệu Y Linh gật đầu, sau đó đi vào phòng mà Hương Hương đang có mặt, đồng thời đám nữ tử áo đen tự giác đứng ở bên ngoài.

Tiền Vạn Dương kéo Trần Diệu.

- Ngươi thấy chúng ta có nên đi tìm lão đại không?

Cô Dương khẽ nói:

- Việc như thế này, chúng ta vẫn nên giả vờ như không thấy thì tốt hơn, dù sao cho dù nguyên soái đại nhân đến cũng không có tác dụng gì.

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu giơ ngón tay cái về phía Cô Dương, sau dó ba người không quay đầu lập tức rời khỏi quán ăn.

Phải biết rằng chiến lực của hai nữ nhân này đều khủng khiếp kinh người, nếu như thật sự đánh nhau, cho dù Vương Hạo đến, cũng không làm được gì...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.