Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 401: Chương 401: Quen việc dễ làm.




Tinh cầu Lạc Tư.

Đại bản doanh Dị Tộc.

Trước chiến hạm Số 1 Thiếu Soái Quân cực kì yên tĩnh.

Hầu như tất cả dị tộc đều rưng rưng hai mắt nhìn Vương Hạo, đó là anh hùng của bọn họ đấy, hắn không cần ai báo đáp, một vị anh hùng dị tộc yên lặng trả giá.

Mặc dù hắn dùng thủ đoạn cực kì tàn nhẫn giết hại 5000 vạn đồng bào, nhưng đó là vì hắn không thể không giết bọn họ, tất cả là vì tương lai của Dị Tộc.

Có lẽ lúc hắn ra mệnh lệnh này, trong lòng cực kì thống khổ, tim đau như cắt.

Một lúc sau, dị tộc xung quanh phục hồi lại tinh thần, bọn họ kích động hét lên.

- Ngưu Ma Vương, anh chính là anh hùng!

- Dù anh có giết anh trai tôi, tôi không biết có tha thứ cho anh được không, nhưng tôi kính nể anh chính là đàn ông đích thực.

- Tôi cũng không biết mình có tha thứ được cho anh không, dù anh là đao phủ, là ác ma, nhưng tôi sẽ không báo thù.

- Anh chính là anh hùng của dị tộc chúng tôi, nhưng cũng là kẻ địch của chúng tôi, giữa oán cá nhân và ân tình dân tộc, tôi chọn tha thứ cho anh.

-...

Khải Long nhìn thật sâu vào Vương Hạo, sau đó thở dài nói.

- Thằng nhóc này đúng là ngoan độc, 5000 vạn người đấy, nói giết là giết luôn, đúng là có tiền đồ.

- Nếu không phải do căn cơ của tôi ở Nhân Tộc còn yếu kém, tôi cũng sẽ không ra tay với 5000 vạn người kia, đối với chuyện này, tôi chỉ có thể nói hai từ “xin lỗi” mà thôi.

Vương Hạo thở dài, vẻ mặt hắn nghiêm trang.

- Nếu có kiếp sau, tôi sẽ làm trâu làm ngựa để đền bù cho những đồng bào kia.

Khải Long lắc đầu.

- Ngươi không làm sai gì cả, chỉ là do suy nghĩ của chúng ta khác nhau, nhưng kết quả cũng là vì nghĩ cho tương lai của dân tộc, nên ta không muốn truy cứu chuyện này.

Hai người Tiễn Vạn Dương, Trần Diệu đều tỏ vẻ bội phục, lão đại đúng là như thần, chiêu số tầng tầng lớp lớp, không chỉ nhận được sự công nhận của dị tộc, mà còn trở thành anh hùng dân tộc luôn, thủ đoạn này đúng là bọn họ chỉ dùng một chứ phục mới hình dung được.

Vương Hạo xua tay nói.

- Chuyện này để sau rồi nói, chuyện cấp bách bây giờ của chúng ta là làm sao để Nhân Tộc chia sẻ tinh cầu cho chúng ta.

- Chia sẻ tinh cầu?

Hai mắt dị tộc ở đây đều tỏa sáng, cả người kích động đến mức run lên.

Nếu như có thể chia sẻ tinh cầu thành công, vậy cũng có nghĩa rằng bọn họ không cần sợ hãi phải quay về tinh hệ dị tộc nữa, sẽ có một mái nhà mới tương đối yên ổn.

Nếu có thể phát triển được, vài năm sau bọn họ còn có thể khôi phục vinh quang của dị tộc.

Đương nhiên, Nhân tộc sẽ không mặc kệ cho bọn họ phát triển, nhưng so với không có hi vọng gì thì tốt hơn rất nhiều.

Đồng thời, bọn họ sẽ không cần sống như những con chuột nữa, phải nhân dịp chủ nhân không ở nhà, ghé đến ăn vụng một tí.

Đợi chủ nhà quay về, bọn họ lại phải ngoan ngoãn trốn vào hang, sống hôm nay mà không có ngày mai.

- Ngươi có biện pháp làm cho Nhân Tộc chia sẻ tinh cầu?

Khải Long nhịn không được hỏi.

Nói thật, trong lòng Khải Long rất muốn áp dụng cái biện pháp kia của Vương Hạo, dù sao từ xưa đến nay, không có một dân tộc nào dựa vào việc chiếm đoạt mà lớn mạnh được, bọn họ bây giờ cần nhất là một vùng lãnh thổ dồi dào để phát triển khoa học kĩ thuật, tích góp vốn liếng, sau đó mới vùng lên được.

Nếu chỉ dựa vào việc chiếm đoạt, thì chỉ có thể xưng bá một thời gian, không thể nào giữ lại lâu dài được.

Vương Hạo thở dài.

- Vốn là chỉ cần Nhân Tộc bị dị tộc đánh bại, ta có thể dùng áp lực từ Ám Tinh Linh Tộc, cộng thêm mạng lưới quan hệ trong Nhân Tộc, sau đó biến chuyện nhân tộc chia đất cho chúng ta thành sự thật, nhưng mà các ngài lại chạy đi giết bình dân, chuyện này đã làm cho cao tầng Nhân Tộc tức giận, bọn họ còn nói chắc chắn phải diệt dị tộc mới hả giận.

- Cái gì? Diệt dị tộc?

Những dị tộc ở đây bị dọa sợ không nhẹ.

- Ngươi nói bậy bạ gì đó, bây giờ bọn họ đang bị Ám Tinh Linh Tộc ngăn chặn, lấy gì để đến diệt chúng ta.

Khải Long bĩu môi không cho là đúng.

Vương Hạo chỉ tay vào chiến hạm Số 1 sau lưng.

- Nhìn thấy cây pháo kia không? Đó là Sứ Giả hòa bình tổn thương cấp sáu đấy, nếu muốn đánh Võ Thánh thì cũng chả có vấn đề gì, hơn nữa ta còn biết, Nhân Tộc chuẩn bị năm cái như vậy để đối phó với ngài đấy.

- Hizz...

Khải Long hít vào một ngụm khí lạnh, cơ thể không nhịn được mà run rẩy.

Phải biết là hỏa pháo tổn thương đến cấp năm, chỉ cần dùng tấm chắn năng lượng có đẳng cấp tương đương, thì có thể cản lại mà không sao.

Nhưng bây giờ tấm chắn năng lượng cấp sáu, hiện nay không co mấy người có được, nếu như bọn họ bị hỏa pháo kia đánh đến, thì ngay cả chống đỡ cũng không nổi, sẽ bị nổ chết hết, vì vậy hắn không thể không hoảng sợ.

Hai người Tiễn Vạn Dương, Trần Diệu phục sát đất luôn, lão đại nói dóc đến bay cả trâu mà không thèm nháy mắt chút nào.

Còn phét lác năm cái, chỉ có một cái thôi mà.

Một cái Sứ Giả hòa bình này bọn họ phải móc nối quan hệ khắp nơi, dùng hết tất cả quân công và của cải mới đổi được đấy.

Nếu mà có năm cái Sứ Giả hòa bình như vậy, với tính tình tàn nhẫn của Vương Hạo, chắc chắn hắn đã lái Thiếu Soái Quân giết về chỗ này rồi, làm gì có chuyện đứng đây dùng mồm mép lừa gạt dị tộc nữa?

Vương Hạo đi đến gần Khải Long, hắn nói nhỏ.

- Tôi có một biện pháp có thể cứu chữa được.

- Biện pháp gì?

Khải Long vội vàng hỏi.

Vương Hạo nói nhỏ.

- Hối lộ cao tầng Nhân Tộc!

- Hối lộ?

Khải Long sững sờ luôn, đây là thao tác gì vậy?

Vương Hạo dùng vẻ mặt kiêu ngạo nói.

- Bây giờ tôi đã có chút địa vị trong Nhân Tộc rồi, tất cả là nhờ hối lộ đấy, chỉ cần ngài cho tôi vài bảo vật, tôi sẽ đi hối lộ cao tầng Nhân Tộc, cho bọn họ ăn uống no đủ, vậy thì chuyện chia sẻ tinh cầu sẽ không phải là chuyện lớn nữa.

Khải Long nhịn không được hỏi.

- Có thật không?

Vương Hạo vỗ vỗ bộ ngực cường tráng của mình cam đoan.

- Chuyện này với tôi chính là quen việc dễ làm, cực kì quen thuộc đấy.

Khải Long xoắn xuýt.

- Nhưng lỡ như bọn họ nhận xong bảo vậy, sau đó trở mặt luôn, vậy thì chúng ta lỗ lớn à?

- Khải Long đại nhân, làm gì có chuyện gì không có nguy hiểm chứ?

Vương Hạo khuyên.

- Nếu Nhân Tộc hết lòng tuân thủ lời hứa hẹn, cho chúng ta hoàn cảnh sinh hoạt ổn định, vậy thì ngài chính là thần của dị tộc đấy, tất cả mọi người đều vui vẻ, còn nếu như Nhân Tộc bội bạc, vậy thì đại nhân chính là ngọn đèn sáng của cả dị tộc chúng ta, để cho chúng ta thấy được sự xấu xí của Nhân Tộc, vậy thì chuyện này dù thành công hay thất bại, dị tộc chúng ta đều nhớ kĩ sự vĩ đại của đại nhân.

- Ngưu Ma Vương, ngươi nói có đạo lí.

Khải Long gật gật đầu.

- Nếu dị tộc chúng ta muốn quật khởi, thì phải có địa bàn thuộc về mình, sau đó mới có cơ hội phát triển, chúng ta không thể lo được lo mất như trước, cần phải dùng ánh mắt nhìn xa thêm, thăm dò Nhân Tộc, chuẩn bị cho cuộc chiến lâu dài.

- Đại nhân anh minh.

Vương Hạo dùng vẻ mặt sùng bái nhìn Khải Long.

- Khải Long đại nhân đúng là anh minh thần võ, chỉ mấy câu đơn giản đã có thể phân tích rõ ràng địch ta, còn tìm cho dị tộc chúng ta một con đường phát triển trong tương lai, làm cho chúng ta thoát khỏi cuộc sống như con ruồi bay không có mục tiêu.

Tâm tình Khải Long lập tức vô cùng sảng khoái, hắn cảm thấy tên nhóc Vương Hạo này không tệ, không chỉ có lí tưởng, còn hiểu được chuyện không cướp danh tiếng của lãnh đạo.

Hai người Tiễn Vạn Dương, Trần Diệu ngạc nhiên đến ngây người, trong lòng không nhịn được mà chửi một câu “Ngọa tào”!

(*khó vào đời, câu cửa miệng của dân đi làm khi gặp khủng hoảng kinh tế)

Thì ra lão đại tính toán cả buổi trời, chỉ vì bảo bối trong tay Võ Thánh dị tộc à, thao tác này đúng là quá vi diệu rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.