- Võ cực, diệt.
Tiếng Đầu Gỗ gào thét vang dội mảnh không gian này, mười tám loại vũ khí hóa thành mười tám đạo Lưu Tinh cấp tốc bay qua thiên địa.
Khí tức ác liệt giống như hồng thủy, từ dưới cuồn cuộn đi lên, vô số lệ quỷ dùng sức mạnh xé rách mở ra.
Nhưng số lượng lệ quỷ thực tế quá nhiều, khắp nơi đều là phô thiên cái địa, giết vô tận.
Thấy cảnh tượng này, mọi người đua nhau hô lên cả kinh lên.
- Chỉ cần Địa Ngục chi môn không đóng, cho dù Quái Kiệt Thánh Sư có bản lĩnh lớn bằng trời cũng khó thoát khỏi cái chết.
- Cái này cũng chưa tính là gì, Vương Hạo tiểu huynh đệ vẫn còn đứng nhìn chằm chằm, ngày hôm nay Quái Kiệt Thánh Sư chắc chắn phải bỏ mình.
- Thật là tự gây nghiệt thì không thể sống a.
- Ai có thể nghĩ tới Quái Kiệt Thánh Sư chính là người như thế.
- Ta đang nghĩ, nếu Vương Hạo giết Quái Kiệt Thánh Sư, vậy Hỗn Độn thiên thần có thể tìm Vương Hạo báo thù hay không.
- Ngươi cảm thấy Vương Hạo dễ trêu sao.
- Nhiều lời, loại yêu nghiệt ấy ai dám chọc chứ.
- Vương Hạo cộng thêm con thỏ kia, đây là hai vị Chí Tôn, cái bọn họ thiếu chính là thời gian.
- Hy vọng hai vị Chí Tôn xuất thế, không nên để thiên hạ đại loạn như vậy.
- Ta cảm giác điều đó là không thể.
- Con thỏ này và Vương Hạo đều là chủ ngồi không yên, ai biết bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì.
- ... . . .
- Cạc cạc...
Đúng lúc này, lệ quỷ đã tiến tới bên cạnh Đầu Gỗ, răng nanh sắc bén vươn ra không ngừng.
Lệ quỷ có chút vận khí tốt thì có thể cắn được một miếng thịt.
Lệ quỷ có vận khí không tốt sẽ bị Đầu Gỗ giết chết.
- A... Ta không cam lòng, ta còn chưa tinh lọc thế giới này.
Đầu Gỗ không cam lòng ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, trong cơ thể bạo phát ra một đạo kim quang siêu cường, miểu diệt toàn bộ lệ quỷ quanh thân.
- Thật là khôi hài.
Vương Hạo lạnh lùng bĩu môi, vung Thiên Ma cự kiếm trong tay lên, trong nháy mắt hóa thành bảy đạo thân ảnh phóng tới Đầu Gỗ.
Phá vân không trảm, kiếm thứ ba, Huyễn Ảnh Phân Thân trảm.
Sắc mặt Đầu Gỗ đại biến, nhanh chóng phân ra bảy đạo hào quang màu vàng đâm tới bảy phân thân của Vương Hạo.
Vương Hạo hơi nhếch khóe miệng lên, một phân thân biến mất tại chỗ trong nháy mắt.
- Vậy đi rồi.
Đầu Gỗ co rụt đồng tử, nhanh chóng tìm đạo thân ảnh biến mất của Vương Hạo.
Lúc Đầu Gỗ ngẩng đầu lên, chỉ thấy Vương Hạo mang theo khí thế vô cùng kinh khủng, từ trên bầu trời cấp tốc hàng lâm.
- Kiếm thứ tư, Lôi Minh Phá Không Kiếm.
Vương Hạo hét lớn một tiếng, Thiên Ma cự kiếm trong tay không ngừng thả ra từng đạo kiếm ý kinh khủng, lôi quang cuồng bạo, hỏa diễm nóng rực, sát khí lạnh lẽo.
Sắc mặt Đầu Gỗ đại biến, đối mặt với một kiếm kinh khủng như vậy, hắn không dám khinh thường chút nào, nhanh chóng bấm ra một đạo chỉ quyết, mười tám loại vũ khí nhanh chóng ngưng tụ ở trước người rực rỡ như diệu nhật.
- Võ cực, Trục Nhật. . .
Trong phút chốc, bên trong vùng không gian này khí tức dũng động cuồng bạo nơi nơi, dường như lúc nào cũng có thể sẽ bị nhen lửa vậy.
- Keng...
Đột nhiên có tiếng kim thiết giao nhau đinh tai nhức óc vang dội giữa không trung, một cổ gợn sóng mắt trần có thể thấy nhanh chóng khuếch tán trong hư không.
- Oa...
Mọi người tại đây không nhịn được phát ra từng đạo hô lên cả kinh, trong ánh mắt đều lộ ra sự chấn động.
Loại lực công kích cuồng bạo vượt qua tu vi bản thân này thật cho khiến người ta phải ước ao ghen tị a.
Đúng lúc này, Vương Hạo chợt nhếch khóe miệng, thân ảnh đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.
- Không được.
Đầu Gỗ co rụt đồng tử, nhớ tới những phân thân khác của Vương Hạo lúc trước.
- Xịt ụa...
Nhưng khi Đầu Gỗ chuẩn bị trở về phòng, chỉ thấy Vương Hạo đã hung hăng đâm Thiên Ma cự kiếm vào trong tim của Đầu Gỗ.
Vương Hạo nhẹ giọng nói:
- Cả đời ta không có người ta đặc biệt muốn giết, nhưng ngươi là người trong danh sách ta phải giết.
Đầu Gỗ trợn tròn hai tròng mắt, phun ra một ngụm máu tươi, trong mi tâm đột nhiên bắn ra một đạo bạch quang phóng tới ót của Vương Hạo.
- Lại muốn đoạt xá ta, ai cho ngươi tự tin a.
Vương Hạo bĩu môi, bấm chỉ quyết một cái:
- Địa ngục đạo thần thông, Địa Ngục luân hồi.
- Không muốn.
Lúc này, một luồng kim quang bao phủ bạch quang, sau đó biến mất ngay tại chỗ.
- Cạc cạc...
Vô số lệ quỷ lên tiếng cười quái dị, điên cuồng tiến lên gặm lấy thi thể của Đầu Gỗ.
Vương Hạo cười lạnh nói:
- Ta xem ngươi lần này còn chết hay chưa chết.
Đúng lúc này, tiếng cười của Lục Đạo truyền đến:
- Tiểu tử thúi, ngươi làm rất tốt, phía dưới cứ giao cho ta.
Vương Hạo nhắc nhở:
- Nhớ, ngươi đáp ứng xuất thủ giúp ta một lần.
Lục Đạo cười nói:
- Yên tâm, lão phu nói lời giữ lời, sau này ngươi gặp nguy hiểm gì chịu trách nhiệm nói.
- Được rồi, ta đã biết.
Vương Hạo gật gật đầu:
- Còn nữa, hành hạ hắn cho ta, đừng cho hắn chết quá sảng khoái.
Lục Đạo tự tin nói:
- Cái này ngươi yên tâm, bàn về thủ đoạn hành hạ người, Lục Đạo Luân Hồi chúng ta là chuyên gia.
Vương Hạo đồng ý nói:
- Cái này ta tin tưởng, chỉ có Địa Ngục luân hồi mới khiến cho người sống không bằng chết.
- Ha ha...
Lục Đạo nở nụ cười, sau đó không có động tĩnh gì.
- Diệt!
Đúng lúc này, một tiếng hét lớn đột ngột vang lên.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một vị nam nhân áo trắng cao ngất thân thủ xuất hiện, hắn lạnh như lãnh minh, ánh mắt hơi ôn nhu, khiến cho người nhìn hắn mà say, thật lâu cũng không dời tầm mắt. .
Đồng thời, nam nhân áo trắng cầm một thanh trường kiếm trong tay, bạo phát ra một đạo bạch quang chưa từng thấy, hắn chém ra một kiếm, hàng vạn hàng ngàn lệ quỷ kêu rên một tiếng, toàn bộ bị tiêu diệt thành tro bụi.
Vương Hạo cau chân mày lại, hắn không có hứng thú đối với vị nam nhân áo trắng này. Thế nhưng đối với trường kiếm trong tay nam nhân thì hắn lại có cảm giác hồi hộp tim đập mạnh và loạn nhịp, cảm giác thanh kiếm này hoàn toàn khắc chế hắn như vậy.
- Tam ca. .
Tuyệt Trần vui mừng kêu lên.
Vừa dứt lời, toàn trường sôi trào tiếng vang khắp chốn.
- Xếp hạng thứ ba trong Chánh Nghĩa Liên Minh, Hoàng Phủ Ân Cừu.
- Nghe nói người này không chỉ có tu vi đạt đến Thần vị cảnh, ngay cả trình độ kiếm pháp cũng cao dọa người, thánh kiếm trong tay hắn có thể chém hết thảy vật tà ác thiên hạ.
- Không sai, Thiên Vực vốn có thập đại ma đầu, sau khi thành lập Chánh Nghĩa Liên Minh, đã bị diệt bảy, trong đó có hai vị là bị Hoàng Phủ Ân Cừu giết chết.
- Mà sở dĩ Hoàng Phủ Ân Cừu có thể chém hai vị ma đầu ấy, cái thanh thánh kiếm này không thể không tính công.
- Cái thanh thánh kiếm này thực sự lợi hại như vậy sao? Lai lịch của nó như thế nào.
- Nghe nói lai lịch của thanh thánh kiếm này thành câu đố, nó xuất hiện tại thời đại Thượng Cổ, không ai nói rõ được lai lịch của nó.
- Đúng vậy, cái lai lịch của thanh thánh kiếm này thành câu đố, nhưng nó lại là khắc tinh của vật âm tà thiên hạ.
- Truyền thuyết một trong ba đại kỳ nhân thời Thượng Cổ biết qua thiên mệnh qua lai lịch của thanh thánh kiếm này, cuối cùng phun ra một ngụm máu tươi, thiếu chút nữa đã bỏ mạng nhỏ, vì thế sau này cũng không dám tính toán tới thanh thánh kiếm ấy nữa.
- Đừng có khoa trương quá chứ, dù có Tri Thiên Mệnh cũng đoán không ra.
- Tri Thiên Mệnh hẳn là tính ra rồi, nhưng mà có thể là hắn không dám nói.
- ... . . .
- Chém.
Hoàng Phủ Ân Cừu trợn tròn hai tròng mắt, giơ thánh kiếm lên thật cao, bạo phát ra một đạo kiếm quang to lớn làm người ta hít thở không thông, sau đó hung hăng chém tới Địa Ngục chi môn.