Ba người Lăng Tiêu, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu nhanh chóng đến bên cạnh Vương Hạo tra xét.
Lăng Tiêu nghe những người khác thảo luận, trong đầu nhớ lại lời Vương Hạo vừa mới nói: “trong lòng ta bất an, cảm giác có đại sự sắp xảy ra, nhất định phải sớm ly khai khỏi hắc động này.”
- Sư đệ đã nói cái hắc động này có gì đó quái lạ, nhất định phải dẫn sư đệ nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Lăng Tiêu nghiêm sắc mặt nói.
Tiền Vạn Dương và Trần Diệu gật gật đầu đồng tình, nhanh chóng đỡ Vương Hạo dậy chuẩn bị rời đi.
Ái Nhi kinh hoảng chạy như bay đến bên cạnh Tiểu Bạch, nhanh chóng kiểm tra con vật nhỏ này ra sao rồi.
Chỉ thấy khí tức của Tiểu Bạch vô cùng yếu ớt, lông trắng toàn thân sạm đen.
Chí Tôn thần thú ấn trên trán cũng trở nên mờ đi không có ánh sáng, nhìn qua sẽ bị tiêu diệt bất cứ lúc nào.
Thấy tình cảnh ấy, Ái Nhi tuôn trào nước mắt, giận dữ la hét Đầu Gỗ:
- Ngươi nói thiện Tiểu Bạch năm nay mới bốn tuổi, nó vẫn còn là con nít, vì sao hạ thủ cho được. Ngươi là một tên giết người như ma đầu, ngươi không xứng đáng làm người...
Đầu Gỗ lạnh nhạt nói:
- Xem từ ba tuổi đến già, nó bốn tuổi có thể khi sư diệt tổ, còn chưa phải trưởng thành sao.
Mọi người tỏ vẻ phẫn nộ, người như thế quả thực chính là cặn bã, một súc sinh khoác da người khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
Nếu không phải bên ngoài bây giờ đều là lệ quỷ, nhất định bọn họ sẽ ra ngoài chém chết tươi Đầu Gỗ này, người như thế liếc mắt cũng muốn ói.
Đầu Gỗ phiền muộn, thở dài nói:
- Thế giới thật sự rất xấu xa, nhất định ta phải mau chóng tinh lọc thế giới này.
Vô Cực Tử thần cau mày lại, bây giờ hắn không nhìn nổi mọi hành vi của Đầu Gỗ nữa rồi. Hắn làm chuyện xấu mà còn viện cớ, người khác làm chuyện xấu sẽ bị giết, lý luận thực tế quá dối trá.
Hai tròng mắt của Tuyệt Trần lóe lên một đạo hàn quang, thấp giọng giận dữ hét:
- Ta xác định chỉ cần ngươi tử vong là thế giới có thể được tinh lọc.
Đầu Gỗ lườm liếc Tuyệt Trần một cái:
- Ngươi giết không được ta.
Tuyệt Trần cũng không nhiều lời, kéo Quang minh cung nhắm ngay Đầu Gỗ, lúc này hằn không muốn nói nhiều lời với loại cặn bã này nữa.
Đúng lúc đó, một đạo âm thanh lạnh như băng vang lên :
- Chờ một chút, để ta đích thân giết tên này.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai tròng mắt Vương Hạo hiện lên hung quang, toàn thân máu dầm dề được Lăng Tiêu và mọi người dìu dắt đứng lên, tu vi lúc đầu từ Võ Đế cấp ba, đột phá đến Võ Đế cấp bốn.
Lăng Tiêu giúp đỡ Vương Hạo, quan tâm nói:
- Sư đệ, đệ có muốn uống lọ dược phẩm cấp chín hay không?
- Thể chất của đệ không cần những chất thuốc ấy.
Vương Hạo lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đầu Gỗ.
Lăng Tiêu và mọi người gật gật đầu, bày tỏ đồng ý.
Cần phải biết Vương Hạo có thể nói là người có Phượng Hoàng chi tâm cái gì đó. Món đồ chơi này quả thực chính là cái chương trình auto siêu cấp, lợi hại hơn nhiều so sánh với dược phẩm.
Lăng Tiêu thấp giọng nói:
- Sư đệ, có người nói là Thiên đạo sợ hãi, cho nên muốn muốn giết ngươi và Tiểu Bạch, ngươi thấy chuyện này thế nào.
Vương Hạo lạnh lùng nói:
- Không thấy gì hết, Thiên đạo dám đến, đệ dám trảm Thiên đạo.
Lăng Tiêu và mọi người chắt lưỡi một trận, quả nhiên là lớn lối không giới hạn.
- Vương Hạo đại nhân, ngươi mau lại đây nhìn Tiểu Bạch một chút, dường như sắp không ổn rồi.
Ái Nhi khóc nức nở, ôm Tiểu Bạch chạy như bay đến.
Sắc mặt của Vương Hạo càng lạnh hơn, hắn cực khổ nuôi thỏ lớn lên, vậy mà lại bị người đánh bị thương, thật là không thể nhịn được nữa.
Lăng Tiêu nhanh chóng lấy ra một lọ hồi hồn dược phẩm cấp chín tưới lên người Tiểu Bạch. Đây là dược thảo hiếm có lần trước thắng lợi đổi được trên Dược Thần hào, sau đó trải qua Vương Hạo luyện chế cuồng bạo, cùng với Tiểu Bạch nghịch ngợm đảo đản, cuối cùng đã luyện chế thành công dược phẩm.
- Sao lại thế này?
Vẻ mặt của Đầu Gỗ không thể tin được, Đại Dự Ngôn Thuật hắn kiêu ngạo nhất, sao lại không thể giết chết được Vương Hạo, đây có phải là kịch bản không đúng rồi.
Mọi người cũng giống như giống như gặp quỷ, ngây ngốc nhìn Vương Hạo.
- Ai có thể nói cho ta biết, Vương Hạo phá giải Đại Dự Ngôn Thuật đó như thế nào khôn?
- Không biết, dù sao tu vi của Vương Hạo đột phá cấp một.
- Tên yêu nghiệt này, quả nhiên vẫn là trước sau như một để cho người ta xem không hiểu.
- Ngay cả Đại Dự Ngôn Thuật cũng không giết chết được hắn, vậy còn cái gì có thể giết chết được hắn đây.
- Không biết, ta chỉ biết Quái Kiệt Thánh Sư cũng xui xẻo.
- Nhiều lời, nếu Đại Dự Ngôn Thuật vô dụng, Quái Kiệt Thánh Sư ít nhất phế bỏ một nửa.
- Kế tiếp phải nhìn cho kỹ một chút, Vương Hạo phục thù đi.
- Vương Hạo cố gắng lên, đánh chết người dối trá cặn bã này.
- Vương Hạo cố gắng lên, đánh chết người dối trá cặn bã này.
- ... . . .
Hai mắt của Vương Hạo như hai ánh đuốc, Thiên Ma cự kiếm trong tay phóng thích ra từng đạo kiếm ý kinh khủng, lôi quang cuồng bạo, hỏa diễm nóng rực, sát khí lạnh lẽo.
Quanh thân cũng lóe ra từng đạo Lôi Điện, mặc xong lôi thần khải giáp trong nháy mắt, tu vi từ Võ Đế cấp bốn đạt đến Võ thánh cấp bốn.
Đồng thời, hàng vạn hàng ngàn lệ quỷ hít thở đi ra từ trong Địa Ngục chi môn, đứng sau lưng Vương Hạo chỉ chờ một tiếng ra lệnh.
Sắc mặt của Đầu Gỗ vô cùng nghiêm túc, cảm giác lần này mình thực sự có nguy cơ bỏ mình rồi.
Vương Hạo thờ ơ nói:
- Ngươi rất thích đánh lén, vậy ta cũng chơi cái trò đánh lén thôi. Lệ quỷ, lên đi!
- Cạc cạc...
Hàng ngàn hàng vạn lệ quỷ hú lên quái dị, với tư thái phô thiên cái địa, điên cuồng phóng tới Đầu Gỗ phóng.
- Vương Hạo, ngươi lợi hại hơn ngoài dự đoán của mọi người, nhưng Thịnh Văn Kiệt ta cũng không phải là thứ ăn chay...
Đầu Gỗ trợn tròn hai tròng mắt, một cổ khí tức bàng bạc hiện ra xung quanh thân, hư không lại nổi lên từng đạo gợn sóng.
Đồng thời phía sau lưng xuất hiện mười tám đạo kim quang, bọn chúng nhanh chóng hóa thành đao thương kiếm kích cùng 18 loại vũ khí... Phía trên lại mang theo một cổ phong mang tựa như hủy diệt, ác liệt đến xương, bao phủ mảnh không gian khiến cho người ta cơ hồ có cảm giác đưa thân vào đao quang kiếm ảnh trong chốn giang hồ.
- Không hổ là nam nhân hoàn mỹ nhất thượng cổ, ý mười tám loại vũ khí đồng thời bạo phát, quả thật kinh khủng.
Vô Cực Tử thần ngưng trọng ánh mắt.
Năm đó nếu không phải là Đầu Gỗ một mực khắc phục không được tâm ma, làm sao Tứ Đại Chí Tôn xưng bá thượng cổ, đoán chừng chỉ xứng làm chân chạy cho Quái Kiệt Thánh Sư.
- Ây...
Nằm trong lòng của Ái Nhi, Tiểu Bạch xoa nhẹ mắt nhập nhèm, từ trong giấc ngủ say chợt thanh tỉnh lại.
Ái Nhi mừng rỡ kêu lên:
- Tiểu Bạch ngươi đã tỉnh a.
Tiểu Bạch duỗi người, ngáp một cái:
- Ngủ thật là thoải mái.
Lăng Tiêu và mọi người bật cười lắc đầu, bị con vật nhỏ này chọc cười.
Tiểu Bạch đột nhiên tỉnh táo tinh thần, nhìn chằm chằm Vương Hạo chuẩn bị đại chiến cùng Đầu Gỗ.
Ái Nhi vuốt nhè nhẹ lên đầu của Tiểu Bạch, lại cười nói:
- Vương Hạo đại nhân đã khôi phục lại, hắn thấy ngươi bị Đầu Gỗ đánh bị thương thì vô cùng tức giận, không nói hai lời muốn liều mạng cùng Đầu Gỗ.
Tiểu Bạch sáng mắt lên, nhanh chóng lấy ra một cuốn sổ nhỏ, viết lên phía trên ấy, năm nào tháng nào, Tiểu Bạch hi sinh, thành công kích thích cho Vương Hạo nổi giận, từ đó làm cho chiến lực tăng vọt, trang bức đạt được thành công lớn, thu phí 3 tấn cà rốt.
Ái Nhi ngẩn người, đây là thỏ thật sao.
Lăng Tiêu và mọi người tỏ vẻ đã quen rồi, trông cậy vào Vương Hạo nuôi được một con thỏ đứng đắn ư, chuyện này tuyệt đối là không thể...