Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 485: Chương 485: Tiêu chí kiến trúc.




Vương Hạo biến sắc, hắn cảm thấy một cỗ nguy hiểm chưa từng có xông thẳng lên đầu.

- Chẳng lẽ người phụ nữ đen thui này muốn ra tay với ta?

Vương Hạo nhăn mày lại, cảm giác không thể ngồi chờ chết.

Nghĩ đến đây, Vương Hạo lấy ra một lựu đạn Tia Chớp, ném lên trên mặt đất.

Bùm một tiếng, một ánh sáng mạnh chiếu thẳng vào mắt mọi người ở đây, làm cho bọn họ vô giác nhắm mắt lại.

Vương Hạo kéo hai vị tiểu đệ Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu biến mất tại chỗ, đi vào trong Linh Giới Cầu, mà Linh Giới Cầu cũng nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một hạt bụi.

Còn phần ba vị Võ Thánh Quan Tân Hùng, Thất Ma và Liêu Tuyết Phong, hắn cũng không có thói quen lộ ra con át chủ bài trước mắt của kẻ địch mình.

Ngay khi ánh mắt mọi người khôi phục lại, làm gì còn Vương Hạo nữa chứ?

Trên mặt Nữ Vương Thanh Y cực kỳ tức giận.

- Hòa thượng chạy được nhưng miếu thì không, người đâu, nhanh đi tìm cho bổn vương, chắc chắn phải tìm Chiến Vô Địch ra đây cho ta.

- Vâng!

Những Ám Tinh Linh xung quanh lập tức tản ra, đi tìm tung tích của Vương Hạo khắp nơi.

- Cái này là xong đời rồi.

Trong lòng ba vị Võ Thánh cảm thấy lạnh, thật là lạnh, Chiến Vô Địch đưa bọn họ vào hang sói, nhưng vì sao lúc chạy thì không đưa bọn họ đi cùng chứ? Không quá hãm hại đồng đội đi mất!

Đồng thời, ba vị Võ Thánh cũng cảm thấy hối hận, nếu sớm biết Chiến Vô Địch là loại người này, bọn họ chắc chắn sẽ không đồng ý đến đây bảo vệ hắn.

Quan Tân Hùng kiên trì đi lên nói.

- Nữ Vương Thanh Y đại nhân, chúng ta không phải là người Chiến Gia, chỉ là gặp được Chiến Vô Địch ở trên đường mà thôi, ngài thấy chúng ta rời đi có được không?

Nữ Vương Thanh Y cười lạnh một tiếng.

- Chiến Vô Địch muốn đến đây để hoàn thành thí luyện gia tộc, nếu các ngươi đã lựa chọn hắn, vậy thì đã là người của Chiến Gia, người đâu, bắt bọn chúng lại cho bổn vương.

Liêu Tuyết Phong vội vàng nói.

- Nữ Vương Thanh Y, ngài hiểu nhầm rồi, thật sự là hiểu nhẩm, chúng ta lựa chọn Chiến Vô Địch là vì người nhà đều nằm trong tay hắn cả, chúng ta vì an toàn của người nhà, nên mới chịu nhục đi theo hắn, bị hắn áp chế.

Quan Tân Hùng và Thất Ma liên tục gật đầu, tỏ vẻ đó chính là nguyên nhân mà bọn họ đi cùng Chiến Vô Địch.

Đồng thời, trong lòng ba người đã bắt đầu chửi ầm lên, vốn dĩ còn muốn mượn tên tuổi của Chiến Vô Địch để chấn hưng gia tộc, nhưng ai ngờ còn chưa ăn được thịt dê, đã bị dội cho một thân nước bẩn.

Thậm chí, bọn họ còn không biết mình có an toàn về đến nhà được không nữa.

- Hừ, bổn vương mà quan tâm đến những thứ này sao?

Nữ Vương Thanh Y hừ lạnh một tiếng, một luồng uy áp khổng lồ ép ba vị Võ Thánh nằm rạp trên mặt đất.

- Nữ Vương Thanh Y tha mạng!

Ba người lập tức hoảng sợ cầu xin tha thứ, bọn họ không muốn chết ở chỗ này, bọn họ còn cần về nhà phát triển gia tộc nữa.

Nữ Vương Thanh Y liếm cặp môi đỏ mọng nói.

- Yên tâm, bổn vương sẽ không giết các ngươi, nam sủng cấp bậc Võ Thánh rất hiếm gặp đấy!

Vừa dứt lời, sắc mặt ba người lập tức đen thui, bọn họ đã từng nghe nói, dục vọng của Ám Tinh Linh cực kỳ mạnh, hơn nữa còn có thể trong lúc làm chuyện xấu hổ, hấp thu năng lượng trong… của đàn ông, làm cho đàn ông càng ngày càng yếu đi, cuối cùng bị ép khô trong thống khổ.

Nghĩ đến những thứ này, trong lòng ba vị Võ Thánh là một trận thê lương, nghĩ lại cả đời bọn họ anh minh, nhưng cũng vì xem thường sự vô sỉ của Vương Hạo, mà đi từng bước đi đến tình trạng phá sản.

Bây giờ lại sắp trở thành nam sủng của mấy nữ Ám Tinh Linh này, bi kịch nhân sinh này khi nào mới kết thúc đây?

Đồng thời, trong lòng ba vị Võ Thánh cũng đang reo hò, nếu có kiếp sau, chắc chắn bọn họ sẽ làm một tiện nhân vô sỉ, bởi vì dù ở thế giới nào đi nữa, chỉ có tiện nhân mới có thể sống tiêu sái tự tại.

. . .

Linh Giới cầu.

Bên trong thế giới đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.

Từ khi một nhóm người đi vào đây, nơi này đã có được tòa thành thị công nghệ cao, bên trong là người nhà của Thiếu Soái Quân, còn có người nhà của những nhà khoa học, nhân viên kỹ thuật kia. . .

Vương Hạo và hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu đi lại trên đường phố phồn hoa, những người đi đường nhìn thấy Vương Hạo, đều cung kính chào một câu.

- Thiếu Soái đại nhân, khỏe!

Tiền Vạn Dương nhìn tất cả trong mắt, nhịn không được cảm khái nói.

- Còn chưa đến mấy ngày, không ngờ sẽ thay đổi lớn đến vậy!

Trần Diệu liên tục gật đầu.

- Đúng là rất đáng sợ, ai có thể ngờ trong một quả cầu thủy tinh, lại có một thế giới khác như vậy.

Tiền Vạn Dương quay đầu hỏi.

- Lão Đại, tại sao bỗng nhiên chúng ta lại đi vào trong Linh Giới cầu vậy ?

Vương Hạo híp mắt.

- Ta cảm ứng được sự nguy hiểm, nên vì đảm bảo an toàn, ta phải đưa các ngươi vào trong Linh Giới cầu.

- Nguy hiểm! ?

Trần Diệu sửng sốt một chút, thử hỏi.

- Nguy hiểm mà Lão Đại nói, không phải là Nữ Vương Ám Tinh Linh định ra tay với ngài chứ?

Vương Hạo gãi gãi cái cằm.

- Ta cảm giác tám chín phần là vậy.

- Sao lại thế! ?

Tiền Vạn Dương cau mày nói.

- Người mà Lão Đại ngài giả mạo là Chiến Vô Địch, Nữ Vương Ám Tinh Linh không có lý do gì để ra tay với ngài mới đúng?

Vương Hạo nhún vai.

- Lục Nhâm Thần của ta trước mắt mới đến trung cấp thôi, nên không tính ra được chuyện tương lai, ai mà biết vì sao cô ta lại muốn ra tay với ta!

- Vậy lão Đại, tiếp theo chúng ta nên làm cái gì! ?

Trần Diệu hỏi.

Vương Hạo nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn về phía tòa kiến trúc tiêu chí trong thành thị, đó là một tòa cao ốc có hai trăm tầng, đó là phòng bếp chuyên dụng của Hương Hương chuyên dụng phòng bếp.

Với tình huống trước mắt, chỉ có thể để Hương Hương ra tay.

Nghĩ đến đây, Vương Hạo hét to một tiếng.

- Hương Hương! !

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy thấy đầu thật là đau.

Phải biết rằng, vì tu vi của Hương Hương đã đạt trên Võ Tôn, nên giá cả mỗi lần ra tay là cực kỳ cao.

Đương nhiên, đối với thiếu nữ ăn hàng mà nói, tiền bạc chỉ là mây gió thoáng qua, chỉ có ăn mới là mục tiêu của đời người.

Vậy nên mỗi lần Hương Hương ra sân, Vương Hạo lập tức đồng ý tìm trăm vị Thần Trù đến để thỏa mãn cái miệng của cô.

Mà tất nhiên cái nhiệm vụ tìm kiếm đầu bếp này, sẽ rơi xuống đầu những kẻ làm tiểu đệ như bọn hắn.

Nhưng người có thể được xưng tụng là Thần trù có bao nhiêu chứ? ! Đợi lúc bọn họ tìm được cũng mất cả đống thời gian rồi.

Thế nhưng Hương Hương không hề quan tâm đến những chuyện đó, chỉ cần không tìm được Thần Trù đúng hạn cho cô, thì cô nàng lập tức bạo phát tính tình, dù Vương Hạo đến cũng vô dụng.

Bây giờ Vương Hạo lại muốn mời Hương Hương ra tay, đây là muốn cho bọn họ thử nghiệm độ bạo phát tính tình của Hương Hương sao! ?

- Hưu. . .-

Một tiếng xé gió vang lên, một cơn gió nhẹ thổi qua, Hương Hương đã cưỡi Độc Giác Thú xuất hiện ở trước mặt Vương Hạo.

- Ông chủ, ngươi tìm ta sao! ?

Bên miệng Hương Hương còn cắn một cái móng heo, bàn tay nhỏ dính đầy dầu mỡ, hiển nhiên là vừa rồi đang gặm móng heo.

Vương Hạo cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ gật đầu nói.

- Ta cần ngươi giúp ta dẫn một Ám Tinh Linh ra.

- Ai! ?

Hương Hương nghiêng cái đầu nhỏ hỏi.

Vương Hạo lắc đầu.

- Ta cũng không biết rõ, ta chỉ biết là, tu vi của lão quái vật đó đã đạt trên Võ Tôn.

Hương Hương duỗi ra ba ngón tay nhỏ dính dầu.

- Ta muốn 300 vị Thần trù.

- Ừng ực. . .

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu xụi lơ tại chỗ, trong lòng bà nội này không có con số khác nữa sao?

Sau mấy lần cô nàng này ra tay, Vương Hạo đều hạ lệnh đi bắt Thần Trù, mà bây giờ Thần Trù trong Nhân Tộc đã trở thành động vật quý hiếm mất rồi? Bây giờ lại đòi thêm 300 người nữa, bọn họ biết đi đâu để tìm đây?

Cuối cùng, hai vị tiểu đệ chỉ đành dùng ánh mắt cầu xin, nhưng Vương Hạo lại sảng khoái gật đầu đồng ý, tỏ vẻ không có vấn đề.

- Má ơi!

Hai vị tiểu đệ kêu rên một tiếng, cảm giác sống không còn gì luyến tiếc…

--------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.