Tinh hệ Bắc Áo.
Trong vũ trụ tối tăm.
Phi thuyền số 1 đang nhanh chóng lao về phía trước.
Vương Hạo ngồi xếp bằng ở trên giường của mình, trong tay nắm một khối đá thủy tinh màu vàng, đây là xá lợi bản nguyên lửa hắn nhận được lần trước ở Thiên Ma Tinh.
Cho dù xá lợi bản nguyên lửa không cường đại bằng sen bản nguyên lửa, nhưng cũng có rất nhiều ưu điểm.
Ví dụ như xá lợi bản nguyên lửa là do cường giả trước kia tập trung kết tinh thành, trong đó ít nhiều sẽ có chút bản nguyên lửa của cường giả này khi còn sống, còn có một chút cảm ngộ tu luyện của đối phương.
Lúc này nếu như hấp thu, ít nhiều có thể nắm giữ chút phương pháp khống chế bản nguyên lửa.
Thứ hai cũng là bởi vì số lượng bản nguyên lửa trong xá lợi bản nguyên lửa rất ít ỏi, còn chưa đủ để lấy lọt vào mắt của Thiên Đạo, cho nên sau khi hấp thu sẽ không tồn tại thử thách gì của Thiên Đạo.
Đương nhiên, chỗ tệ hại chính là hấp thu xá lợi bản nguyên lửa, uy lực này căn bản không có cách nào so sánh được với bản nguyên lửa chân chính.
Nhưng chỉ cần cố gắng bồi dưỡng, cũng không phải không có ngày trưởng thành lên.
Mà hắn nắm giữ bản nguyên lôi, cho nên thi thoảng có thời gian hắn lại đi bồi dưỡng một bản nguyên lửa.
Lúc này, Tiểu Bạch ngồi ở trên giường, ôm một củ cà rốt ăn rất vui vẻ, bên cạnh bày một quả cầu thủy tinh, đây là Linh Hồn Cầu phong ấn linh hồn của Minh Hiên.
Minh Hiên nhìn xá lợi bản nguyên lửa trong tay Vương Hạo, trong lòng bi thương một hồi.
Đây là bảo bối hắn chuẩn bị cho con trai của mình sống lại, nhưng bây giờ đều tiện nghi cho tiểu tử Vương Hạo này, thậm chí ngay cả chính hắn cuối cùng cũng rơi một kết quả vô cùng thê thảm.
Đồng thời, Minh Hiên cũng vô cùng phiền muộn, hắn vì sống lại con trai của mình, đặc biệt chạy đến nơi tinh hệ Ngân Hà hẻo lánh này xây dựng địa phương cải mệnh nghịch thiên, đồng thời còn muốn giam giữ lão ma đầu ở bên trong bảo vệ con của hắn.
Nhưng kết quả lại gặp phải một nhà ba người biến thái Vương Hạo này, cuối cùng con trai của hắn không chỉ có không cứu sống được, ngay cả chính hắn cũng bị đánh nát thân thể, linh hồn bị nhốt ở trong một quả cầu, phải cả ngày lẫn đêm bị con thỏ không biết xấu hổ này hành hạ.
- Ợ...
Tiểu Bạch có mấy củ cà rốt lót bụng, ợ hơi một cái, vỗ nhẹ vào bụng nhỏ tròn vo, lộ ra một nụ cười mỉm hài lòng.
Nhìn thấy được một cảnh tượng như vậy, Minh Hiên hoảng sợ vô cùng.
Bởi vì bọn họ chạy ở trong vũ trụ, lại thêm Vương Hạo đang tu luyện, nên không có ai cùng con thỏ này chơi đùa, cho nên con thỏ đáng chết này chỉ có thể hành hạ hắn làm vui.
Hiện tại nó ăn uống no đủ, cái này cũng có nghĩa là cuộc sống thống khổ của hắn lại bắt đầu.
Đúng lúc này, toàn thân Vương Hạo có ánh sáng màu đỏ lóe lên, khí tức chợt bạo phát, khí lưu nóng rực tràn ngập ở trong phòng.
- Cuối cùng cũng sắp tu luyện xong sao?
Tiểu Bạch mừng rỡ đứng dậy, hai ngày nay làm nó buồn chán muốn hỏng rồi.
Không lâu sau, gian phòng khôi phục lại bình tĩnh.
Vương Hạo mở mắt, thở ra một hơi, bình phục chân khí cuồng bạo trong cơ thể.
Lần tu luyện này không chỉ khiến cho hắn nắm giữ loại bản nguyên thuộc tính thứ hai, còn đột phá cấp một, đạt được Vũ Vương cấp bốn.
- Lại mạnh mẽ hơn một chút.
Vương Hạo xiết chặt nắm đấm, lẩm bẩm nói:
- Tuy nhiên này còn không được, còn cần cố gắng tu luyện một chút, bằng không chờ tới ngày gặp phải Lý Vân Dương, thua thiệt rất có thể chính là mình.
Tiểu Bạch nhảy lên trên vai của Vương Hạo, nghiêng đầu qua hỏi:
- Truyền thừa của Long Thần thượng cổ của Lý Vân Dương kia không phải đã bị cướp đi một ít sao? Cho dù trưởng thành lên cũng không thể tạo thành uy hiếp quá lớn mới đúng, anh làm sao có thể để ý hắn như vậy?
Vương Hạo lắc đầu, sắc mặt nghiêm trọng nói:
- Lý Vân Dương này thật sự không đơn giản, từ khi bị tôi treo lên đánh, đến khi có thể theo tôi so chiêu, lại khiến cho tôi cảm thấy tốn sức, cuối cùng khiến cho tôi bị thương, sự trưởng thành của hắn khiến cho tôi cảm thấy có một chút áp lực.
- Áp lực?
Tiểu Bạch bĩu môi.
- Anh cũng có vô địch sau khi chết, sợ cái gì chứ?
Vương Hạo đảo mắt, tức giận nói:
- Sau khi chết là vô địch, nhưng cậu muốn mỗi ngày đều đi chịu chết sao?
Tiểu Bạch liên tục lắc đầu.
- Thỏ bảo bảo tôi đáng yêu như vậy, làm sao có thể đi tìm chết!
Vương Hạo đảo mắt, không để ý tới con thỏ tự luyến này nữa, hắn lấy địa đồ truyền thừa Vũ Diệu Ma Thần do hệ thống cho, trải ở trên giường.
Phía trên là một mảnh tinh không, mà ở trong tinh không có bảy viên tinh cầu chói mắt, bọn chúng hợp thành Bắc Đấu Thất Tinh liều chết trấn thủ bảo vệ một tòa cung điện ở giữa.
Đồng thời, trên mặt đất phía dưới bức vẽ còn có một tọa độ tinh không, chẳng qua là tọa độ tinh không này không thuộc về Tinh Vực, rốt cuộc ở nơi nào, Vương Hạo biểu thị không biết.
- Đây là bản vẽ bảo tàng sao?
Tiểu Bạch nhảy lên trên bản đồ.
Vương Hạo khẽ gật đầu.
- Chỉ cần có thể tìm được tọa độ này, như vậy lại có thể kế thừa truyền thừa Vũ Diệu Ma Thần một trong bốn vị thần thượng cổ mạnh nhất.
Tiểu Bạch cầm Linh Hồn Cầu lên, hung ác nói:
- Lão già, thỏ bảo bảo tôi hỏi ông, nơi này là ở đâu?
Minh Hiên nhìn hai cái răng cửa của Tiểu Bạch, khiếp sợ run rẩy một hồi, nếu như trả lời không được, đó nhất định là hành hạ giống như cực hình vậy.
- Nếu như lão phu không nhìn nhầm, đây cũng là tọa độ của Thiên Vực.
Minh Hiên khiếp sợ liền vội vàng nói.
- Thiên Vực?
Vương Hạo gãi cằm, trong đầu nghĩ liên quan tới một ít tin tức về vũ trụ.
Theo hắn hiểu, trước mắt trong vũ trụ phân ra bốn Địa Vực, thường được gọi là bốn vực, theo thứ tự là Thiên Vực, Tinh Vực, Ma Vực, còn có một vùng cấm vũ trụ gọi là cấm vực.
Đáng tiếc khoảng cách giữa bốn vực quá xa xôi, cho dù là hắn sau khi vô địch cũng không có cách nào ở trong mười ngày ngắn ngủi đi tới Địa Vực khác.
Hơn nữa con đường này còn không phải là con đường bình thường, nó bị mọi người gọi là con đường tử vong.
Trên đường không chỉ có sự yên tĩnh không tiếng động, hoàn toàn tối đen một mảnh, khiến người ta hết sức dễ dàng cảm thấy cô độc, tịch mịch.
Thậm chí còn sẽ bị lạc ở trong bóng tối, vĩnh viễn không có cách nào đi ra.
Còn có lời đồn đại, đã từng có đội quân lớn ngàn vạn cùng lên đường, cuối cùng có thể đến đích lại chỉ có năm người, có thể thấy được danh tiếng con đường tử vong tuyệt đối không phải do thổi phồng lên.
Cho nên có rất ít người sẽ rời khỏi chỗ Địa Vực của mình ở, đi tới Địa Vực khác, hơn nữa cho dù an toàn đến, cơ bản cũng sẽ không trở về.
Minh Hiên liền vội vàng nói:
- Không sai, đây là tọa độ của Thiên Vực.
- Ông lại có thể biết tọa độ của Thiên Vực sao?
Vương Hạo hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào Minh Hiên, người này nhìn thế nào cũng không giống người có thể đến được Thiên Vực?
Minh Hiên liên tục gật đầu.
- Năm đó, lão phu vì tu hành, đã từng một mình tiến vào con đường tử vong...
- Mẹ nó, ông một mình vào con đường tử vong? Còn sống sót trở về sao?
Hai người Vương Hạo và Tiểu Bạch kinh ngạc kêu lên một tiếng, ánh mắt có chút sùng bái nhìn Minh Hiên, đây tuyệt đối là một nhân tài đấy!
Minh Hiên lúng túng mỉm cười.
- Không phải như các người nghĩ đâu, lão phu vừa muốn đi vào, kết quả nhìn thấy được một người thám hiểm Thiên Vực đi ra, hơn nữa còn hết sức yếu ớt, vì vậy lão phu đã giết hắn, còn chiếm được trí nhớ của hắn, đồng thời cũng biết con đường tử vong khủng khiếp, cho nên quyết định lựa chọn về nhà.
- Cắt...
Vừa dứt lời, tiếng khinh bỉ đến từ một người một thỏ vang lên.
Vốn tưởng rằng là một hán tử, không nghĩ tới là một kẻ nhát gan.
- Vương Hạo, chúng tôi sẽ đi tới Thiên Vực sao?
Tiểu Bạch hỏi.
Vương Hạo khẽ gật đầu.
- Đi, đương nhiên phải đi, bằng không tôi sẽ thua lỗ lớn.
- Cái gì? Các người muốn đi Thiên Vực sao?
Minh Hiên vô cùng hoảng sợ, hiện tại hắn bị nhốt trong Linh Hồn Cầu, nắm giữ sinh mạng vĩnh cửu, thậm chí ngay cả tự sát cũng không có tác dụng.
Vậy nếu như chẳng may là rơi vào trên con đường tử vong, không phải sẽ cô độc, tịch mịch đến phát điên sao...