Nhìn thấy đại trưởng lão, năm tên Hổ nhân giống như tử tội nhìn thấy mẹ ruột vậy, khóc lóc kêu la khiến người nghe rơi lệ, đến là thương tâm.
- Đại trưởng lão, ngài rốt cuộc đã tới!
- Đại trưởng lão, chúng ta xấu hổ với Hổ tộc, chúng ta là nỗi sỉ nhục của Hổ tộc.
- Đại trưởng lão, ngươi nhất định phải báo thù cho chúng ta.
- Đại trưởng lão…
Đại trưởng lão nhìn năm tên Hổ nhân khóc đến chết đi sống lại, biết những hài tử này nhất định bị người ta hành hạ dã man.
Nghĩ tới đây, sắc mặt đại trưởng lão càng thêm thâm trầm. Món nợ này hắn sẽ ghi nhớ trong lòng, chờ sau khi thương thảo xong, nhất định sẽ băm thây Ngưu Ma Vương này ra thành vạn đoạn trước tiên.
Hổ tộc bọn họ cần phải hành động để cho người đời biết, chỉ cần có người dám trêu chọc vào Hổ tộc bọn họ, như vậy chỉ có duy nhất một kết cục, diệt vong.
Khi đại trưởng lão dẫn theo phần lớn Hổ nhân rời đi, Hổ Thiên quay đầu lại, khuôn mặt lạnh lùng liếc nhìn Vương Hạo, hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên lần sỉ nhục này.
- Tiểu Thiên, chúng ta về trước đi, chờ thương lượng xong, nhất định sẽ dùng quy mô lớn tấn công Man Ngưu thành.
Đại trưởng lão vỗ nhẹ vào vai Hổ Thiên, an ủi.
Hổ Thiên lạnh lùng nói:
- Ta không biết tại sao đại trưởng lão lại phải sợ cái đạn đạo này, nhưng ta muốn nói, Ngưu Ma Vương này có thể giao ta tự mình động thủ hay không? Ta muốn khiến hắn sống không bằng chết.
Khóe miệng đại trưởng lão cong lên, hiện ra một nụ cười tàn nhẫn:
- Nếu hắn dám trêu chọc Hổ tộc chúng ta, như vậy kết quả của hắn đã được xác định. Nếu ngươi muốn tự mình động thủ, vậy cứ để ngươi tới là được.
Hổ Thiên gật đầu, hắn không nói thêm gì nữa, rời đi cùng đại trưởng lão và một đám Hổ nhân.
- A…
Sau khi Hổ nhân rời đi, đám Ngưu Đầu nhân phát ra tiếng hoan hô.
Ở trong lịch sử của Ngưu Đầu nhân bọn họ, từ trước đến nay chưa từng có lần nào kiếm được 1000 vạn thú vương kim tệ, hơn nữa còn kiếm được trong tay Hổ tộc.
Khiến bọn họ cảm thấy vô cùng hưng phấn là Hổ tộc lại phải cúi đầu trước bọn họ. Đây là chuyện từ trước đến nay bọn họ đều không dám nghĩ tới.
Ngưu Khí xoa xoa sừng trâu, hưng phấn hỏi:
- Vương, cái đạn đạo này là đạn đạo gì vậy? Vì sao Hổ tộc lại khiếp sợ như vậy?
Vương Hạo nhún vai:
- Đây là một quả đạn đạo tinh không, nhưng nó là giả, ta làm để hù dọa Hổ tộc một chút, không ngờ bọn họ lại thực sự kinh sợ như vậy.
Lời này của Vương Hạo thật sự không hề nói sai, lúc ở Liên Bang Diệu Thiên, bọn họ bị đuổi bắt chừng mấy ngày, đạn đạo tinh không đã sớm đánh hết, cho nên hắn lại dùng 100 điểm phản diện để đổi lấy một cái vỏ ngoài.
Nhưng ai biết, sau khi đại trưởng lão Hổ tộc này nhìn thấy vật này liền trực tiếp kinh sợ, điều này có thể trách ai?
- Vèo…
Bán thú nhân đứng ngoài xem lập tức cạn lời, người này lại có thể sử dụng đạn đạo giả để lừa gạt 1000 vạn thú vương kim tệ từ trong tay đại trưởng lão Hổ tộc, thực sự tài cao mật lớn!
Nhưng hắn không sợ nếu tin tức này truyền đi, Hổ tộc giận dữ dẫn theo đại quân xông vào Man Ngưu thành sao?
- Hóa ra là giả!
Ngưu Khí có chút thất vọng, để đạn đạo tinh không xuống. Hắn vốn tưởng có thể dựa vào cái đạn đạo này khiến Ngưu Đầu nhân không phải bị khi dễ, nhưng ai ngờ cái này lại là giả.
- Không phải thương tâm, một Hổ tộc nho nhỏ có trở mình cũng không tạo ra được sóng lớn.
Vương Hạo vỗ nhẹ vào vai Ngưu Khí, vẻ mặt tự tin cười nói.
Hắn từ chỗ Mộng Kỳ nhận được một tin tức, đêm mai, tiểu công chúa của Sư tộc sẽ cử hành lễ thành nhân tuổi mười tám. Đến lúc đó, các chủng tộc lớn trong vương đô của hành tinh Thú Vương đều sẽ tham gia.
Hắn cũng dự định vào đêm mai sẽ để Sư tộc hoàn toàn khai chiến với Hổ tộc, từ đó xây dựng Kim Cốt thành.
...
Trong một tòa nhà lớn ở phía xa, Mộng Kỳ thở phào nhẹ nhõm thật sâu, nàng vừa về nhà liền nghe thấy Hổ Thiên dẫn người tìm Vương Hạo gây phiền phức, nàng sợ đến mức chạy như bay đến.
Nhưng khi nàng chạy đến, lại đúng lúc nhìn thấy đại trưởng lão Hổ tộc đang đàm phán với Vương Hạo.
Tuy trong lòng nàng vẫn lo lắng cho Vương Hạo, nhưng sau khi thấy bộ dáng ung dung của Vương Hạo, không hiểu sao nàng lại có cảm giác tự hào.
Đây là nam nhân nguyện ý giận dữ xông qua cửa ải vì nàng, thật sự khiến cho nàng mê muội, không thể kiềm chế được.
- Đẹp trai quá mức cho phép rồi.
Mộng Kỳ si ngốc nhìn Vương Hạo. Từ nhỏ đến lớn, nàng vẫn luôn nghe tộc nhân nói, nam nhân nên chịu nhục, nên hi sinh vì sự sinh sôi nảy nở của chủng tộc.
Nhưng Vương Hạo lại chấp nhận đối đầu với hai Vương tộc lớn vì nàng, loại hào khí này, loại khí phách này, loại quyết tâm vì mỹ nhân đến mức không màng giang sơn này, không có nữ nhân nào không đắm đuối!
- Biểu muội, muội vội vội vàng vàng chạy đến đây, cũng bởi vì Ngưu Ma Vương này sao?
Một giọng nói từ phía sau truyền đến, khiến Mộng Kỳ giật mình.
- Biểu ca!
Mộng Kỳ quay đầu nhìn Thạch Phong, cái đầu nhỏ cúi xuống giống như bạn nhỏ làm chuyện xấu bị người lớn bắt được.
Thạch Phong nhìn Vương Hạo phía xa, khẽ thở dài:
- Biểu muội, ta không phải phản đối muội tự do yêu đương, cũng hiểu rõ Ngưu Ma Vương này không hề tầm thường, nhưng muội có nghĩ tới nếu chẳng may hắn thật sự là nhân loại thì muội phải làm thế nào hay không?
Cái đầu nhỏ của Mộng Kỳ cúi xuống, không nói lời nào, nhưng trong lòng đã trả lời Thạch Phong, Vương Hạo căn bản không phải là Ngưu Đầu nhân bị phẫu thuật thẩm mỹ gì đó, hắn là nhân loại, chỉ bởi phi thuyền hỏng nên hắn mới có thể đi tới hành tinh Thú Vương.
Đương nhiên, cho dù phi thuyền rơi hỏng, hay là nguyên nhân gì khác khiến hắn đến được Hành tinh Thú Vương, nhưng theo Mộng Kỳ, đây là số mệnh an bài cho bọn họ nhất định phải gặp nhau.
Nếu không sao nhiều tinh cầu như vậy hắn không đi, vì sao hết lần này tới lần khác lại đi tới hành tinh Thú Vương?
- Biểu muội, muội không nên hạ quyết định mù quáng, thử xem hắn có phải là nhân loại hay không đã. Nếu như không phải, cho dù hắn là Ngưu Đầu nhân, biểu ca cũng sẽ ủng hộ muội.
Thạch Phong lắc đầu, thở dài rời đi, hắn khẳng định nắm chắc tám phần Ngưu Ma Vương này là nhân loại.
Nhưng quan hệ giữa bán thú nhân và nhân loại đã quyết định Vương Hạo và Mộng Kỳ không có khả năng đến với nhau.
Mộng Kỳ quay đầu, liếc mắt nhìn Vương Hạo, lẩm bẩm nói:
- Chỉ cần ngươi không phụ ta, ta quyết không bỏ ngươi, ta sẽ khiến bọn họ cùng nhìn thấy, bán thú nhân và nhân loại rốt cuộc có thể ở cùng một chỗ hay không?
...
Lúc này, trong tinh hệ dị tộc có một chiếc hệ thống phi thuyền vũ trụ cực lớn đang nhanh chóng tiến về phía trước.
Triệu Y Linh ngồi trong phi thuyền, vẻ mặt sầu bi nhìn thơ cổ do Vương Hạo viết cho nàng, bởi vì đến bây giờ nàng cũng không biết, Vương Hạo còn sống hay đã chết.
Nhưng khi Triệu Y Linh nhìn thấy được trang giấy này viết “nhìn cuộc đời muôn màu, ngủ cùng ngàn vạn mỹ nữ”, nàng lại có kích động không nhịn được muốn xé nát nó.
- Vương Hạo thối tha, nếu để bản tiểu thư biết ngươi dám tìm nữ nhân lung tung ở bên ngoài, bản tiểu thư nhất định cắt ngươi.
Triệu Y Linh phồng má, nhẹ nhàng gấp tờ giấy duy nhất Vương Hạo đưa cho nàng lại, mắt không thấy tâm không phiền.
- Tiểu thư, đã tìm được Vương Hạo, hắn ở hành tinh Thú Vương.
Một nữ tử áo đen bước đến, báo cáo.
- Bản tiểu thư biết ngay tên bại hoại này sẽ không dễ chết như vậy.
Triệu Y Linh vui mừng bất ngờ, đứng dậy:
- Toàn lực tăng nhanh tốc độ, lập tức đi tới hành tinh Thú Vương.
Đồng thời, trong lòng Triệu Y Linh cũng thở phào nhẹ nhõm. Mấy ngày này, nàng thật sự lo lắng đến mức sắp hỏng rồi, nàng rất sợ Vương Hạo rơi vào trong không gian thứ nguyên, nhưng bây giờ, cuối cùng nàng cũng có thể yên tâm ngủ một giấc.
- Rõ!
Nữ tử áo đen nhận lệnh lui xuống.
- Nhất định là do phi thuyền bị hỏng, tên vô lại này mới có thể lưu lạc đến hành tinh Thú Vương. Lần này, bản tiểu thư xem ngươi có thể đi chạy đi đâu.
Triệu Y Linh nhếch miệng, tán được nàng xong liền muốn chạy sao? Không có cửa đâu! Nàng phải bắt hắn quay trở lại kết hôn, sinh hài tử mới được…