- Lão đại, chúng ta có nên giết chết bọn họ luôn không?
Tiễn Vạn Dương hỏi.
Vừa dứt lời, tim của hai người Mục Dã, Lâm Vân đã nhảy khỏi cổ họng, bọn họ không muốn chết kiểu nghẹn khuất như vậy.
Vương Hạo nhếch khóe miệng.
- Các ngươi có từng nghe nói hay không, nữ vương Ám Tinh Linh Tộc có một bông hoa sinh mệnh, mỗi ngày bông hoa đó đều ngưng tụ một giọt sinh mệnh dịch, có thể làm cho con người mãi mãi giữ vẻ thanh xuân?
Hai người Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu liếc nhìn nhau, không hiểu được suy nghĩ của lão đại đã nhảy đến kênh nào rồi.
- Đồ đần.
Vương Hạo đánh một cái đập lên đầu hai người.
- Chẳng lẽ hai người các ngươi không biết mẹ ta sắp về rồi sao? Ta là đứa con trai duy nhất của bà, sao có thể không tặng lễ gặp mặt được chứ?
Tiễn Vạn Dương xoa đầu, oan ức nói.
- Lão đại, ngài đừng gây chuyện nữa, lần trước gặp mặt ba mình, không phải ngài đã thò tay xin quà sao? Từ khi nào mà ngài tặng lễ gặp mặt cho người lớn vậy?
Trần Diệu cũng gật đầu, ủy khuất nói.
- Lão đại, mẹ ngài đến thì liên quan gì đến những người này chứ?
- Ba!
Hai người lại được ăn tát, Vương Hạo trách mắng.
- Hai tên nhà ngươi đúng là đần, không nghe Thủy Dao tỷ tỷ nói sao, mẹ ta là người của một thế lực lớn! Chỉ cần dỗ cho mẹ ta vui vẻ, vậy thì bà sẽ xin nghỉ hưu sớm, sau đó giao thế lực vào trong tay ta, chứ chẳng lẽ phải chờ đến lúc ta già bảy tám mươi tuổi rồi mới tiếp nhận vị trí đó à?
Hai người Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu bị mắng đến há hốc mồm, cảm giác vị lão đại nhà mình vô địch mất rồi, còn chưa gặp mặt đã tính toán tài sản trong tay mẹ mình, đúng là thằng con bất hiếu.
Vương Hạo thở dài.
- Ta hoàn toàn không trông cậy gì vào lão ba không thèm muốn quyền lực kia nữa, bây giờ chỉ có thể giả làm con ngoan trước mặt mẹ, làm cho bà sớm truyền vị trí đó cho ta, vậy thì chúng ta đi ra ngoài chỉ cần báo tên là có thể thu tiền rồi, chẳng lẽ không thoải mái sao?
Nghe vậy, Mục Dã và Lâm Vân nằm trên đất có cảm giác có vạn con ngựa đang lao nhanh qua đầu, nếu biết sớm Vương Hạo vô sỉ như thế, bọn họ đã không khinh thường thế này, mà phải chuẩn bị mọi thứ chu đáo rồi.
Đáng tiếc, bây giờ có nói gì cũng trễ rồi, bọn họ đã trở thành món ăn trên mâm, Vương Hạo muốn ăn kiểu gì thì ăn thôi.
Trần Diệu đi lên, hỏi thử.
- Lão đại, ý của ngài là chúng ta giả mạo những Nhân Tộc cao đẳng này, sau đó đi Ám Tinh Linh Tộc, đòi đóa hoa sinh mệnh kia từ tay nữ vương Ám Tinh Linh tộc sao?
- Đương nhiên, ngươi cảm thấy kế hoạch của ta không tốt sao?
Hai người Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu liên tục lắc đầu, giơ ngón cái với Vương Hạo, tỏ vẻ kế hoạch này cực kỳ tốt.
Nhưng trong lòng lại điên cuồng phun nước bọt với vị lão đại nhà mình, bây giờ Nhân Tộc và Ám Tinh Linh Tộc đang khai chiến, vậy mà bị lão đại này lại muốn chạy đến đại bản doanh của Ám Tinh Linh tộc, muốn trộm chí bảo của bọn họ, trình độ điên cuồng này đúng là vô địch.
- Đi lên lấy máu của những Võ Đế kia cho ta, ta muốn cho bọn họ nhìn tám điều vinh, tám điều nhục.
Vương Hạo đưa quyển trục ác ma cho hai vị tiểu đệ.
Trần Diệu và Tiễn Vạn Dương trợn trắng mắt, cái gì mà tám điều vinh, tám điều nhục chứ, rõ ràng là tà thuật được không?
Nói thật, lúc đầu mặc dù bọn hắn rất trung thành, nhưng trong lòng khó tránh khỏi có tính toán nhỏ, ví dụ như thỉnh thoảng mượn tên tuổi của Vương Hạo đi kiếm tiền lì xì, hoặc cho anh em mình vài lợi ích.
Nhưng từ khi thấy được thủ đoạn của Vương Hạo dùng quyển trục ác ma nô dịch kẻ khác, và Lục Nhâm Thuật cực kỳ trâu bò, làm bọn họ sợ đến mức không dám có tâm tư gì nữa, tiền lì xì nhận được sẽ chủ động dâng lên, mà muốn quan tâm đến anh em nhà mình cũng báo với Vương Hạo một tiếng.
Nhưng Vương Hạo lại rất thoáng trong mấy chuyện nhỏ nhặt này, cũng không vì vậy mà trừng phạt bọn họ, chỉ lấy hết tiền lì xì đi, sau đó không hỏi gì nữa.
Đương nhiên, bọn họ đều hiểu rõ nguyên nhân vì sao, vị lão đại nhà mình cực kỳ lười, không muốn quan tâm đến mấy chuyện này, cũng lười nhìn mấy bao lì xì nhỏ đó.
Tuy nhiên, đối với bọn họ lại khác, có thể gặp được lão đại có tiền đồ như vậy, bọn họ có cảm giác nữ thần may mắn đang mỉm cười với mình, nên cả hai tỏ vẻ, đời này bọn họ sẽ theo sau Vương Hạo rồi, có đánh bọn họ cũng không đi.
- Lão đại, vậy hai người kia xử lý thế nào?
Tiễn Vạn Dương tò mò hỏi.
Vương Hạo xoa xoa cằm, lẩm bẩm nói.
- Hai người này có tu vi đến Võ Đế cấp bảy rồi, không thích hợp xem tám điều vinh tám điều nhục nữa, nếu nuôi thì tốn cơm, xem ra chỉ có thể giết thôi.
- Vâng!
Hai người Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu mài dao soèn soẹt đi về phía hai người kia, đối với bọn họ, giết hai người không là gì, nhưng giết Võ Đế thì lần đầu tiên đấy, trong lòng nhịn không được sự kích động.
Hai người Mục Dã và Lâm Vân nhìn hai người kia, sau đó không ngừng dùng ánh mắt cầu xin Vương Hạo, muốn xin Vương Hạo tha thứ.
- Đợi đã!
Vương Hạo bỗng nhiên kêu hai người kia dừng lại, khóe miệng hơi nhếch lên.
- Từ trước đến nay ta là người mềm lòng, nếu các ngươi đã cầu xin, vậy thì ta sẽ tha thứ cho hai người.
Nghe vậy, hai người Mục Dã và Lâm Vân cực kỳ cảm động, bọn họ phát hiện Vương Hạo đúng là người tốt! Còn những kẻ mắng chửi Vương Hạo kia, chắc chắn là do có người mua chuộc.
Đương nhiên, trong lòng bọn họ nhanh chóng tính toán, chỉ cần Vương Hạo thả bọn họ ra, chắc chắn hai người sẽ quay lại giết hắn, cướp đoạt truyền thừa, đồng thời che giấu luôn lịch sử đen tối này.
Hai vị tiểu đệ Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu cho Mục Dã và Lâm Vân một ánh mắt thương hại, đau lòng cho chỉ số thông minh của hai kẻ này.
Căn cứ theo sự quan sát của hai người bọn họ, người đắc tội với Vương Hạo, chỉ có hai con đường để đi.
Một là đường chết, chết là xong, không đau khổ gì nữa.
Hai là chọn tiếp tục sống, sau đó trải qua cuộc sống không bằng chết.
Bây giờ cả hai chọn sống sót, vậy thì cuộc sống sau này của bọn họ coi như xong, chắc chắn sẽ rất thê thảm.
Tiễn Vạn Dương tò mò hỏi.
- Lão đại, chúng ta đưa những Võ Đế vừa thu phục được này đi Ám Tinh Linh Tộc luôn sao
Vương Hạo nghĩ lại, sau đó lắc đầu.
- Tạm thời chưa đi Ám Tinh Linh Tộc, chúng ta cần tìm vài kẻ tính toán chuyện trước kia đã.
Vừa dứt lời, hắn lấy ra hai cục bùn trét lên mặt Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu.
Sau một lúc, hai người Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu biến thành Mục Dã và Lâm Vân, ngay cả khí tức cũng thay đổi.
Hai cục bùn này là sản phẩm bùn biến hình của hệ thống, nó có thể thay đổi hoàn toàn khí chất của một người, cũng có thể nói là nhân bản người đó ra, dù là cường giả Võ Tôn cũng không nhìn ra thật giả, giá bán là 100 vạn điểm tội ác.
Đương nhiên, sau khi biến hình thành công thì tuyệt đối không được ra tay, nếu không sẽ lộ sơ hở ngay.
- Cái này...
Hai người Mục Dã và Lâm Vân nằm trên đất ngạc nhiên đến ngây người, thuật dịch dung này quá lợi hại đi mất!
Ngay cả người thật là bọn họ đây cũng không nhìn ra sơ hở gì, có thể nói là từ sợi tóc đến ngón chân cũng giống bọn họ như đúc.
Tiễn Vạn Dương hỏi.
- Lão đại, chúng ta biến thành hai người đó, vậy còn lão đại thì biến thành ai?
- Ta à?
Vương Hạo bấm ngón tay tính toán, sau đó sử dụng kĩ năng kèm theo của Lão Vương nhà bên, kỹ năng ngụy trang.
Một giây sau, Vương Hạo biến thành một thanh niên khôi ngô, khí phách đứng bên cạnh hai người.
Sau khi Mục Dã và Lâm Vân nhìn thấy người mà Vương Hạo biến thành, trên mặt hiện lên sự khiếp sợ thật sâu...