Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 262: Chương 262: Thiếu






Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

"Tôi giết thú tể long đầu đàn, nó chủ yếu nhìn vào chính là tôi, thời khắc cuối cùng liều chết phản kích chính là muốn lôi kéo tôi cùng chết, tôi, tôi đánh không lại mọi người toàn lực cùng nhau cũng không có cách nào ngăn giết nó, trơ mắt nhìn nó lôi treo Allen rơi vào đỉnh núi." Cổ họng Noah phát nghẹn, gian nan tự nói ra chuyện từ đầu chí cuối, đều là vì hắn, nếu không phải hắn thì Allen sẽ không phải chết, Liễu Thư cũng không đến mức thống khổ như vậy, trong lòng áy náy đều sắp chon vùi hắn.

"Đừng như vậy cậu cũng không muốn thế." Ngả Đạt thở dài vỗ vỗ bả vai Noah, nhưng không kéo hắn, bọn họ đều thực xin lỗi Liễu Thư, đã đánh mất huynh đệ của mình, bọn họ đời này đều không thể tha thứ chính mình cái đại giới trả giá cho sai lầm này: "Chúng ta đều có trách nhiệm."

Ngả Đạt nói lời này không sai, A Mạn Đạt, Carmen đều nhất nhất cúi đầu xuống, thật là trong lòng khó chịu không thôic, đến bây giờ hắn đều không thể tin được đây là sự thật, nhưng toàn bộ đều chân thật xảy ra trước mặt bọn họ, không phải do bọn họ không tiếp thụ sự thật.

"Sống thì thấy người... Chết phải thấy thi thể." Mở trừng mắt nhìn, nhanh chóng chớp đi nước mắt chua xót, Liễu Thư ra vẻ kiên cường, nhưng mà ai cũng biết cô gằn từng tiếng khi nghe Noah tự thuật tim đều phải níu chặt muốn vỡ nát, Allen rơi vào hang núi, cho dù là may mắn không chết thì thương trên thân thể tuyệt đối không nhẹ, cô thật lo lắng không yên.

"Tiểu Thư cậu bình tĩnh một chút." Eva cắn cắn môi cô rất lo lắng: "Hang núi cậu hẳn là biết đến, đừng nói là thú nhân, ngay cả Giác Long lần này rơi vào tuyệt không có khả năng còn sống, huống chi, bọn họ nói lúc ấy Allen bị thương đã rất nghiêm trọng, cánh đã xé rách, đã không thể phi hành."

Không thể bay, thiên phú hạng nhất của thú nhân chính là bay lượn, từ trên hang núi té rớt đã không có năng lực phi hành, chỉ có thể yên tĩnh đợi bị ngã chết, trừ phi có kỳ ngộ bất ngờ mà lại làm sao có thể có nhiều như vậy. Liễu Thư chỉ cần vừa tưởng như vậy thì trong lòng liền bối rối không thôi, nhưng mà cô không nghĩ buông tha cho, vẫn là câu nói kia, sống thấy người chết thấy thi thể, không có cái kết quả cô thế nào cũng sẽ không tin tưởng.

"Allen đi theo con long đầu đàn đó cùng nhau ngã xuống, các ngươi có đi tìm sao?" Bỏ qua một bên không nhìn Eva, không phải cô không nghe khuyên bảo, mà cô là thật không bỏ qua có thể, có lẽ có cái một đường khả năng thì sao, có lẽ, Allen đang địa phương nào đó trọng thương sắp chết, đang chờ bọn họ nghĩ cách cứu viện cũng chưa biết chừng, nói tóm lại cô vẫn không muốn buông bỏ.

"Đi tìm, thời điểm sau nửa đêm toàn bộ chúng ta đều đi tìm, dưới hang núi là một chỗ hồ nước ngọt không lớn nhưng rất sâu, trong dòng nước vẫn có nước suối chảy rất siết, một khi có vật thể rơi vào trong đó nhẹ sẽ bị cuốn vào trong đó không biết tung tích, nặng một chút sẽ trực tiếp cắn nát. Thời điểm chúng ta tìm chỉ nhìn thấy một ít mảnh nhỏ thi thể Giác Long trên mặt hồ, còn có... còn có vật phẩm trên người Allen." Bọn họ làm sao có thể không đi tìm, như nổi điên đi tìm lấy, nhưng khi chờ bọn hắn đi xuống đã mặt hồ đang ra vẻ bình tĩnh nhìn không tới bất luận bóng dáng vật gì còn sống, chính là một ít mảnh nhỏ linh tinh mà thôi.

"Nước sưới trong hồ quá lợi hại, chúng ta căn bản không thể đi xuống, chỉ có thể tìm kiếm ở chung quanh, không tìm được thi thể Allen, nhưng mà bị nước cuốn vào trong hồ, kết quả có thể nghĩ." Oman trầm mặc cúi đầu, do dự một chút vẫn là tiến lên trong tay cầm chặt thứ gì đó mở ra trước mặt Liễu Thư: "Đây là tại tìm được bên hồ, là trên người Allen, em hẳn là biết."

Liễu Thư luôn luôn lẳng lặng nghe Oman nói, nghe vậy thì chăm chú nhìn lại, thân mình hơi ngừng, thứ trong tay Oman không phải gì khác, cô đương nhiên biết đến, còn rất quen thuộc, đây là một viên mộc châu, là lúc trước cô tự tay làm hai vòng tay đàn mộc cho Allen và cô. Bởi vì là đàn mộc có công hiệu dưỡng người, lúc này hạt châu ở đây chứng tỏ vẻ vòng châu đã phân tán ra không biết nơi đâu. Hơi hơi run tay tiếp nhận từ trong tay hắn, đầu ngón tay vuốt hạt châu, nhìn mặt trên không có khắc chữ không phải mấy hạt viết tên mình, ngón tay khẽ nhúc nhích gắt gao nắm chặt hạt châu vào trong tay thở sâu hạ quyết định quyết tâm thanh âm bình tĩnh bình thường nói: "Chúng ta mau chân đến xem."

"Em nói cái gì?" Cho nên mọi người kinh ngạc nhìn cô, hy vọng cô giải thích ý tứ rõ những lời này, cái gì kêu nhìn xem, chẳng lẽ cô muốn...

"Mang tôi đi hang núi, tôi mau chân đến xem địa phương anh ấy mất tích, tôi muốn đích thân đi tìm, không tận mắt nhìn tôi chưa từ bỏ ý định." Liễu Thư cố chấp xách tới Allen mất tích, đúng chính là mất tích, hiện tại người sống chết không biết không thể một lời liền phán định.

"Hiện tại trời rét lạnh cứng, thân mình cậu lại thật sự hư nhược, đừng chạy loạn." Alice thật là sợ cô, Liễu Thư vừa rồi lập tức hôn mê bất tỉnh thật là dọa hỏng cô, nhìn bộ dáng cô bây giờ, vì cô khó chịu rất nhiều vừa hận vừa tức, chỉ vào cô cả giận nói: "Cậu phá hỏng chính mình như vậy, chẳng lẽ thật sự mặc kệ hai hài tử, còn mới mấy tháng thôi."

"Quản, đương nhiên quản." Lớn tiếng đáp lời, Liễu Thư làm sao có thể không cần hai hài tử của mình chứ, cô là một người mẹ, tự nhiên làm tốt tẫn trách nhiệm của chính mình, trừng mắt mắt nhìn bọn hắn: "Tôi muốn đi nhìn tận mắt, các anh không mang tôi đi, tôi liền tự mình đi." Cô gằn từng chữ, cố gắng mở to hai mắt để cho bọn họ thấy rõ quyết định của chính mình, tuyệt đối không thay đổi. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

"Được anh mang em đi." Oman nghĩ nghĩ vẫn đáp ứng, xoay người nhìn nhóm đồng bạn: "Liễu Thư đều kiên trì, mấy người chúng ta làm huynh đệ liền càng không nên buông bỏ, các cậu nói đi." Ngăn cản Eva muốn nói khuyên, Oman cảm thấy chính hắn một làm anh trai rất không xứng chức, như thế lòng càng kiên định mang Liễu Thư đi.

"Tôi đi cùng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.