Đại gia đình nhà Ngụy vui vẻ bao nhiêu thì đại gia đình nhà Lam càng giông bão bấy nhiêu. Lam Ai Vy chống tay trên bàn làm việc của ông Lam. Dôi mắt trong veo giờ như phủ một tầng hơi nước, lông mày hơi nhíu lại, đầu mũi nhỏ hồng rực lên. Môi hồng dõng dạc tuyên bố.
- Con chắc chắn với ba. Con sẽ không bao giờ cưới kẻ con còn không biết tên, không biết mặt kia làm chồng!
Trước phản ứng gay gắt của con gái cưng, Lam Hùng cũng vô cùng cáu gắt, ông lớn tiếng.
- Đây là hôn ước do tổ tiên định sẵn! Không có ai có quyền phản đối nó! Con không có, ta lại càng không! Từ khi con sinh ra, con đã mang sứ mệnh này rồi.
Lam Ái Vy nghe xong, mắt ngọc khẽ chảy xuống vài giọt nước trong veo, môi hồng hơi run lại, như không tin vào điều mình vừa nghe thấy. Cô cắn chặt răng, quyết phản đối đến cùng.
- Ba muốn thì tự đi mà cưới người đó! Con nhất định không làm theo...
Chưa kịp nói hết câu, một bên má bỗng ập đến cảm giác đâu rát. Lam Ái Vy ngỡ ngàng nhìn người ba hết mực yêu thương mình nay lại ra tay đánh mình. Trong giây lúc bỗng chốc không biết nên làm gì tiếp theo. Chỉ đừng đờ ra, tay chân buông thõng.
Lam Hùng nhận ra mình vừa đã quá kích động. Vội vàng ngồi xuống, tay xoa xoa thái dương đau nhức. Giọng nói thập phần mệt mỏi, buồn phiền.
- Ta xin lỗi, là ta đã quá kích động. Con không muốn bị ép buộc vậy hãy chứng minh đi. Chứng minh cho ta thấy con không cần đến danh hiệu tiểu thư Lam Gia mà vẫn có được mọi thứ trong tay.
- ... Được!
Tại phòng ngủ của mình, Quân Dao một lần nữa ngả người xuống giường, mệt mỏi nhắm mắt. Tên nam phụ kia vừa về nhà là cô liền được papa mama yêu dấu cho ra rìa. Vậy mà trong kịch bản nói Ngụy Quân Dao là con gái cưng của nhà Ngụy. Còn cả tên nam phụ được nhận nuôi kia. Con gái cưng cái khỉ mốc! Con trai nuôi cái khỉ mốc! Cô còn đang nghi ngờ liệu thân phận của mình và hắn liệu có phải đã bị đánh tráo rồi không! Dẹp hết suy nghĩ qua một bên, Quân Dao thả mình đã bản thân chìm vào giấc ngủ.
[ Ting ]
Đến hệ thống cũng không muốn cho ta ngủ?
[ Thưa kí chủ, các tình tiết nam phụ trở về, nữ chính bỏ nhà ra đi đã xảy ra. Cốt truyện chính thức bắt đầu! ]
Bắt đầu rồi sao? Đến lúc bổn cô nương đi chơi rồi đây!
Ngụy Quân Dao phấn khích đến mức quên cả ngủ. vội vàng mở cửa đi tìm tên anh trai hờ kia hàn gắn tình cảm mà tìm cả nhà cũng không thấy đâu. Hết cách, cô đành phải lật đật chạy vào thư phòng của papa đại nhân.
“ Cốc cốc “
Nhẹ nhàng gõ của vài cái, bên trong rất nhanh đã vang lên giọng trầm trầm của Lam Gia Minh.
- Vào đi.
Nhận được sự cho phép của Ngụy Gia Minh, Quân Dao đẩy cửa bước vào. Ba giây choáng ngợp chính thức bắt đầu. Căn phòng không thể nói là quá rộng nhưng cũng to bằng phòng ngủ to đùng của cô. Xung quanh đây tất cả đều là các giá sách với đủ loại sách trên đời. Cả căn phòng đều không được bật đèn, tối om. Riêng chỉ có một ánh sáng vàng vàng từ đèn làm việc của Ông Ngụy nơi chính giữa căn phòng.
Quân Dao: Sao không bật điện lên? Sợ tốn điện hả!
Nghe thấy tiếng mở cửa, Ngụy Gia Minh dừng công việc của mình lại, đưa mắt lên nhìn về phía cửa. Thấy bóng dáng nhỏ nhắn thân quen kia, gương mặt nghiêm túc rất nhanh giãn ra, cất giọng ân cần hỏi han.
- Tiểu Dao Dao đến tìm ta có việc gì nào?
Cô không trả lời ngay mà bước đến ngồi vào chiếc ghế đối diện ông Ngụy, bật chế độ ngại ngùng ràng có chuyện khó nói ra.
- Con... con muốn hỏi cha một chuyện...
Nhìn dáng vẻ của con gái, Ngụy Gia Minh bất ngờ rồi cười lên mấy tiếng. Con gái ông mà cũng bày ra vẻ mặt này với ông sao? Chắc hẳn sẽ có chuyện vui. Ngụy Gia Minh mắt cười nhìn Quân Dao, tò mò hỏi.
- Con gái có chuyện gì mà lại phải ngại ngùng như vậy? Mau nói ta nghe xem.
- Con... con muốn tìm anh hai nhưng mà con... con không tìm thấy anh ấy ở đâu cả. Con muốn tìm anh ấy để hàn gắn tình cảm như papa đã nói. Dù gì bọn con cũng đã lâu rồi chưa nói chuyện.
Càng đến cuối, âm thanh ngọt ngào ấy càng nhỏ dần. Bàn tay đặt lên đùi cũng trở nên run run. Môi nhỏ mím lại khả ái vô cùng.
Nghe được câu trả lời của cô, Ngụy Gia Minh từ vui cười chuyển sang bất ngờ. Trước kia chẳng phải ông cũng khuyên cô nói chuyện với anh của mình nhiều một chút, cô đều không nghe. Vậy mà giờ lại nghe theo răm rắp. Thật là có chút kinh hỉ.
Mãi không nhận được câu trả lời của ông Ngụy, Quân Dao đầu óc rối như tơ vò, chẳng lẽ kế hoạch diễn xuất của cô lại thất bại? Như vậy thì quả thật xấu hổ lắm nha!
- Papa, con...
- Haha, con thay đổi nhiều rồi đấy Dao Dao. Tốt lắm. Anh trai con đang ở công ti, đến đó “ hàn gắn tình cảm “ với nó đi.
Bốn chữ “ hàn gắn tình cảm “ ông Ngụy ngân ra thật dài, thật ngọt. Nghe vào liền biết không có ý gì tốt lành. Quân Dao chào tạm biệt người cha đáng kính này rồi bỏ đi trong bất lực.
Rất nhanh sau khi Quân Dao đi, trong thư phòng lại xuất hiện thêm một nhân vật nữa, đó là bà Ngụy. Hai ông bà nhìn nhau, đồng thời mỉm cười. Con gái họ đã tốt lên rồi!