Xuyên Qua Làm Vương Hậu!

Chương 22: Chương 22: Phượng Nhữ Nguyệt ở thế giới hiện đại(2)




Sau sự cố đáng sợ của cô gái trên phòng bệnh, các bác sĩ và y tá đều cật lực tránh xa căn phòng 602 ra, cho nên Phượng Nhữ Nguyệt ở đó cũng không ai biết nàng bị mất trí và luôn muốn tìm cách thoát ra khỏi bệnh viện mà nàng cho là địa ngục đáng sợ!

Dù vậy,....lại luôn có một vị bác sĩ điển trai vào thăm nàng, tự tay giúp nàng ăn cơm, chải tóc cho nàng, truyền nước và mua đồ ăn thức uống lúc nàng bệnh hay đói quặn ruột..... đó chính là vị bác sĩ Tử Kì ôn nhu nhất vịnh bắc bộ- người mà Phượng Nhữ Nguyệt bắt đầu có hảo cảm và dần dần coi hắn là tâm giao. 

“Nguyệt Nguyệt, tại sao lại chạy ra ngoài nữa rồi!!? Mau vào trong, thương tích tháng trước còn chưa lành, em định thế nào ăn cơm!“. Bỗng trong căn phòng 602 ấy, vang ra giọng nói ôn nhu thêm trách cứ. Vị nam tử lại bước đến, căn phòng trở nên không hề lạnh lẽo, mà tỏa ra một mùi thuốc đông y ngào ngạt mà không gay mũi.....

“A, Tử Kì, anh đến rồi!!“. Vị cô nương đang từ cửa sổ định nhảy xuống thì bỗng buông ý định, nhảy tọt lên giường như con mèo nhỏ đáng yêu đang chờ chủ nhân!!

Tử Kì cười cười nhìn nàng, tay từ đằng sau đưa ra hộp cơm rang Hải Dương nóng hổi, toát ra mùi hương cuốn hút:“ Tôi đã mua cơm cho em rồi, hôm nay quán đó mở cửa sớm, cho nên tranh thủ vào mua luôn!“.

“A! Cảm ơn anh nha, Tử Kì!!“. Phượng Nhữ Nguyệt cong khóe môi xinh đẹp của mình, sau là cầm thìa chén nguyên một góc.

“Ăn từ từ, khỏi nghẹn!“. Nhu nhu xoa cái lưng dài và mềm, hắn có chút muốn cắn vào cái đôi môi đỏ mọng dính mỡ, nhưng nghĩ lại Nguyệt Nguyệt sao có thể thích mình chứ, liền quay mặt ra chỗ khác.

“Ể? Tử Kì.....anh sao vậy? Có chỗ nào không hảo? Có cần gọi nô t.....y tá đến không?“. Phượng Nhữ Nguyệt quay lại, có chút mất hứng. Đang xoa thích a, tự dưng bỏ tay ra mắc buồn!!

“Không sao...! Nguyệt Nguyệt,...tôi muốn hỏi em một chuyện!!“. Tử Kì mấp máy môi buồn rầu, xong sau lại có chút xúc động muốn hỏi.

“A! Đúng, nhắc mới nhớ, tôi...... cũng có chuyện cần hỏi anh.....~~“. Phượng Nhữ Nguyệt xinh đẹp chớp chớp con mắt nhỏ, miệng ngập ngừng khó nói.

“Ồ, vậy em hỏi trước đi!“. Nguyệt Nguyệt có gì hỏi a~~ Bình thường rất ít tò mò mà........

“Anh....có ghét tôi.....không? Tôi thực sự xin lỗi anh, là ta ăn bám....là ta xấu, luôn nhờ ngươi cái này cái kia, mất bao nhiêu vạn hoàng kim ta cũng sẽ trả....nhưng mà....ngươi đừng ghét ta nha~~?“. Phượng Nhữ Nguyệt có một tật xấu. Dù đã ở hiện đại gần một năm...nhưng lúc nàng lúng túng sẽ bị phân tâm, xưng hô cổ đại, làm nàng rất thất vọng. Nhưng Tử Kì hắn nói, chỉ cần bình tĩnh là được, đây đã thành một thói quen rồi, bảo nàng đừng lo lắng.

“Vậy....em lấy gì trả tôi đây? Tiền tôi không thiếu.....“. Phúc hắc cười-ing~

“Ừm....Ừm....vậy....huynh đem ta bán đi, chắc giả đủ một nửa a~~“. Đau khổ-ing~

“Tôi nói rồi, tôi không thiếu tiền....chỉ thiếu người.....“. Phúc hắc cười-ing lần 2!!~

“Vậy.....vậy.....anh lấy em đi,....cứ việc dùng a~ Tra tấn hay ăn thịt ta cũng được a~~Huhu~” Đau khổ x sợ hãi -ing~~ lần 2~

“Hừm....em chắc!!?“. Phúc hắc cười -ing~ lần 3~

“Ưm! chắc....c..chắc mà!~” Huhu, hơm chắc đâu~~Nguyệt Nguyệt sợ bị ăn thịt....a~~

“Vậy, tôi liền tự nhiên a~~ Thịt ngon trước mắt, không ăn tôi không phải đàn ông!!~“. Phúc hắc -ing~ 

Đè Phượng Nhữ Nguyệt xuống giường, sau đó liền trở thành sói xám mà ăn thịt cừu non a~~~

__________________________

Ta viết này đc hơm? Nếu ai muốn có tiếp bảo a~ Tại sợ không ai đọc.....T^T~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.