Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 72: Chương 72




Dung mạo của huynh muội Tần gia đều rất ưu tú. So với Tần Tranh, Tần Sênh càng giống Tần phu nhân hơn. Nếu Tần Tranh giống một đóa quỳnh trong đêm, đẹp đến nao lòng khiến người ta gặp được khó quên thì Tần Sênh lại giống đóa lê trong mưa, thanh lệ mềm mại khiến người ta muốn che chở.

Lúc trước thái tử cầu hôn Tần Tranh, Tần Quốc Công lấy lý do nàng đã có hôn ước để từ chối, không ngờ thái tử lại quay sang nói muốn cưới tiểu nữ nhi Tần sênh.

Tần Sênh không hề có hôn ước, Tần Quốc Công đã từ chối thái tử một lần, nếu lần này lại từ chối nữa tức là tát vào mặt hoàng gia, ông rầu đến nỗi trắng đêm không ngủ.

Danh tiếng của thái tử rất kém, khoảng thời gian đó ngày nào Tần Sênh cũng lấy nước mắt rửa mặt, hận không thể cắt tóc vào chùa làm ni cô.

Tần Tranh biết muội muội bị mình liên lụy, nàng làm sao có thể hủy hoại cuộc đời của muội muội nên đành tàn nhẫn hủy bỏ hôn ước với Thẩm gia, tự nguyện gả vào Đông Cung.

Không ngờ Tần Giản nghe Tần Sênh nhắc đến Thẩm Ngạn Chi thì đôi mắt lại long lên sòng sọc. “Đừng nhắc đến con chó của họ Lý kia nữa! May mà A Tranh không gả cho hắn. Thẩm gia hắn đã sớm hai lòng, còn dám lấy A Tranh ra để nguy trang. Sau trận Tần Hương Quan, A Tranh bị đồn thành thứ gì? Phụ thân thanh liêm cả đời, chỉ vì lần đó mà bị người ta mắng không ngước mặt lên được. Trong tang lễ của La Hiến tướng quân, La lão thái quân đã chỉ vào phụ thân nói Tần gia ta sinh một đứa con gái tốt!”

Nói đến đây, giọng Tần Giản trở nên nghẹn ngào không nói nên lời. “Nỗi uất ức mà A Tranh phải chịu khi gả cho thái tử không bằng một phần mười nỗi sỉ nhục mà hắn mang lại.”

Tần Sênh bị đại ca quát mắng, cắn môi không dám lên tiếng, chỉ có nước mắt là không ngừng tuôn rơi.

Nói đến chuyện này, lòng Tần phu nhân cũng đau như dao cắt. Bà hít sâu một hơi. “Giản Nhi, từ nay đừng nhắc đến chuyện cũ nữa.”

Trong quá khứ, Tần gia cũng từng oán trách thái tử, áy náy với Thẩm gia. Nhưng tất cả đã trở thành hư không sau khi Thẩm gia đầu hàng quân phản loạn.

Tần phu nhân xoa đầu còn gái. “Chuyện này cũng không thể trách Sênh Nhi, vận nước đã thế, phụ thân các con là theo Đại Sở mà ra đi.”

Những lời của bà làm huynh muội hai người đều đỏ mắt, Tần Sênh nhào vào lòng Tần phu nhân, khóc lớn: “Mẫu thân…”

Ngoài linh đường có hạ nhân vào thông báo. “Phu nhân, Thẩm thế tử ở bên ngoài, nói là đến thắp nén nhang cho Quốc Công gia.”

Tần Giản nghiến răng, đứng dậy định đi ra ngoài. “Hắn còn có mặt mũi đến đây à?”

Tần phu nhân gọi hắn lại. “Giản Nhi, đừng manh động.”

Tần Giản nắm chặt tay, mắt đỏ hoe, dừng chân lại.

Tần phu nhân nói với người vào thông báo. “Mời Thẩm thế tử về đi, cứ nói trong phủ hiện không tiện tiếp khách.”

Hạ nhân vội trở ra chuyển lời.

Tần phu nhân nhìn con trai, nói: “Giản Nhi, cha con đã đi, từ nay cái nhà này đều dựa vào con cả, làm việc gì cũng phải suy nghĩ cẩn trọng mới được, phải nghĩ đến A Tranh và Sênh Nhi, nếu con có mệnh hệ nào thì chúng nó còn có thể trông cậy vào ai?”

Nước mắt làm rát khóe mắt Tần Giản, hắn đáp với giọng khàn khàn. “Con đã nhớ rồi.”

——

Ngoài cổng, người hầu chuyển lời của Tần phu nhân xong bèn đóng cánh cổng lớn lại.

Mưa tuôn xối xả, dù đã che ô nhưng hơi nước vẫn không ngừng tạt vào mặt.

Thẩm Ngạn Chi nhìn cánh cổng Tần gia cao lớn sâm nghiêm giữa màn mưa, đột nhiên có cảm giác cao không thể với tới.

Tùy tùng khuyên nhủ hắn. “Thế tử, về thôi, chậm chút nữa là trễ giờ vào cung rồi.”

Thẩm Ngạn Chi không lên tiếng, chỉ vén áo bào lên, quỳ trước cổng lớn đã dâng cao chừng một tấc nước của Tần phủ, dập đầu ba cái thật mạnh.

Sau khi lạy xong cái cuối cùng, y để đầu dưới đất một lúc không chịu đứng dậy. Nước mưa xối vào người hắn, giọt mưa chảy qua khuôn mặt, không biết trong đó có hòa dòng lệ hay không.

Đôi mắt phượng đỏ đến kinh người.

——

Lúc Thẩm Ngạn Chi vào cung đã là giờ thân (3h chiều). Vào cung không thể mất lễ nghi, hắn quay về phủ đổi bộ quan phục khác, đầu tóc ướt được lau gần khô rồi búi lại, có điều sắc mặt trông nhợt nhạt hơn bình thường nhiều, đôi mắt phượng hơi xếch cũng âm trầm lạnh lẽo, nhìn mọi như như nhìn vật chết.

Tiểu thái giám run rẩy dẫn hắn vào trong nội điện rồi mới khom người lui ra. Tân đế Lý Tín đang phê duyệt tấu chương bên bàn, chiếc lư hương hình miệng thú đang xông mùi Long Tiên Hương cực nồng, làm người ta đau đầu chóng mặt.

Trời âm u, hơn trăm ngọn đèn trong điện được thắp lên, sáng như ban ngày.

Thẩm Ngạn Chi thu lại toàn bộ vẻ lạnh lẽo sắc bén, hành lễ: “Vi thần tham kiến bệ hạ.”

Khi ấy Lý Tín mới ngẩng đầu khỏi tấu chương. “Thẩm ái khanh đến rồi à, mau bình thân.”

“Tạ bệ hạ.”

Lý Tín cười cười, nhìn hắn. “Trẫm đã nghe việc ái khanh giám sát hành hình hai lão già ngoan cố họ Tần và họ Lục kia rồi. Theo ái khanh, những người còn lại của Tần gia và Lục gia nên xử lý ra sao?”

Năm ngón tay giấu dưới ống tay áo của Thẩm Ngạn Chi đã bấm nát lòng bàn tay nhưng khóe miệng hắn vẫn nhếch lên đầy bạc bẽo. “Tần Quốc Công và Lục Thái sư đã chết, đám cựu thần Sở Quốc không có ai cầm đầu. Nếu bệ hạ muốn thu mua lòng người thì phải bồi thường cho Tần gia và Lục gia để tỏ lòng khoan dung, đó là thượng sách. Nhốt họ trong kinh thành, phái người âm thầm canh chừng, đó là trung sách. Nếu xét nhà lưu đày… e là cựu thần Sở Quốc sẽ cảm thấy rét lạnh, đó là hạ sách.”

“Lời của ái khanh rất có lý.” Lý Tín gác bút. “Vậy trước hết hãy phái người đến hai nhà Tần Lục ban thưởng, an ủi đi.”

Khóe môi Thẩm Ngạn Chi vẫn giữ nụ cười lạnh nhạt. “Bệ hạ anh minh.”

Lý Tín thấy thế, đáy mắt lóe lên một tia u ám. “Ái khanh quả là cánh tay phải của trẫm. Gần đây Thanh Châu có giặc cỏ hoành hành, số binh khí triều đình vận chuyển đến Mẫn Châu cư nhiên bị thủy tặc cướp đi. Tri phủ Thanh Châu nhiều lần dâng tấu lên xin triều đình phái quân diệt giặc cỏ. Lúc trước tại Tần Hương Quan, một kế của ái khanh có thể phá được năm vạn quân, có thể gọi là trí dũng song toàn. Chuyện diệt trừ bọn giặc cỏ Thanh Châu, trẫm suy đi nghĩ lại, cảm thấy phải phái ái khanh đi thì mới yên tâm được.”

Với Thẩm Ngạn Chi, ba chữ “Tần Hương Quan” mỗi lần nghe thấy là một lần chói tai.

Móng tay bấm nát lòng bàn tay, đầu lưỡi cũng có vị tanh nồng nhưng Thẩm Ngạn Chi vẫn duy trì nụ cười nhạt trên mặt. “Thần nhất định không làm nhục sứ mệnh.”

Hôm nay sai hắn đi giám sát hành hình, chắc chắn Lý Tín đang muốn làm hắn khó xử, cũng hoàn toàn phá hủy con đường qua lại giữa Thẩm gia và cựu thần Sở Quốc, từ này về sau Thẩm gia chỉ có thể là một con chó của Lý Tín.

Dù vẫn để bụng chuyện Thẩm Ngạn Chi giết đệ đệ của mình nhưng vừa đánh một cái tát, Lý Tín vẫn phải cho hắn một viên kẹo. “Thám tử ở Dĩnh Châu báo về, gần đây có người của Lục gia từ Dĩnh Châu đến Thanh Châu, hẳn là để liên lạc với thái tử triều trước. Chuyện này rất quan trọng, ngoài mặt trẫm phái ái khanh đi diệt trừ phỉ tặc nhưng ai khanh phải âm thầm tra xét hành tung của thái tử triều trước.”

Thái tử ở tại Thanh Châu, thế chẳng phải thái tử phi cũng ở đó sao?

Dòng máu lạnh trong người như được hâm nóng lại trong thoáng chốc, Thẩm Ngạn Chi cúi người đáp: “Vi thần lĩnh chỉ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.