Nhớ đến lời hứa mà mình đã hứa với cô, Sở Thừa Tắc không truy hỏi nữa. Y đưa tay cầm lấy chiếc cưa trên tay Tần Tranh, nói: “Để ta.”
Chỉ thấy một tay y ấn khúc gỗ, tay kia cầm cưa, chỉ cưa vài đường là khúc gỗ đã đứt thành hai đoạn.
Lúc Tần Tranh đưa khúc gỗ khác đã được đánh dấu bằng than qua, y thuận miệng hỏi: “Sao tự nhiên lại muốn làm thùng gỗ?”
Đã đến nước này, không có gì phải giấu y nữa, dù gì đến lúc làm ngói y cũng biết. Tần Tranh đáp: “Không phải loại thùng bình thường mà là thùng làm ngói, dùng để làm phôi ngói. Thiếp muốn đợi khi tạnh mưa sẽ nung cho sơn trại ít ngói.”
Nghe cô nói muốn nung ngói, Sở Thừa Tắc lập tức nhớ đến việc nhà bị dột đêm qua. Cơn mưa chiều nay to không kém gì đêm qua nhưng nhìn vào trong nhà, y không phát hiện bất thứ dụng cụ gì để hứng nước, trong nhà cũng không có nước đọng.
Sở Thừa Tắc có linh cảm. “Nàng sửa lại mái nhà rồi à?”
Tần Tranh gật đầu. “Nhà dột đất dễ bị trơn trượt lắm.”
Cô cố tình không che giấu chuyện này, thật ra là muốn nhìn xem Sở Thừa Tắc có phản ứng gì.
Nhưng ngoại trừ sự ngạc nhiên ban đầu, Sở Thừa Tắc lấy lại bình tỉnh rất nhanh, y vừa cưa gỗ giúp cô vừa nói: “Ngôi nhà này chắc xây đã nhiều năm, chắc ngói cũng đóng rêu hết rồi. Sau này những chuyện như vậy, đợi ta về làm là được.”
“Đợi người về thì trong nhà hứng được cả chậu nước rồi.”
Lời trêu đùa này vừa nói ra, Tần Tranh mới ý thức được mình mau mồm mau miệng, cô mím môi không nói gì nữa.
Giọng Sở Thừa Tắc vẫn rất ôn hòa. “Là lỗi của ta. Hôm nay có nhiều việc quá, không thể rút ít thời gian rảnh rỗi được.”
Mỗi lần y dùng chất giọng ôn hòa trầm ấm này nói chuyện với mình, Tần Tranh lại có cảm giác như y đang dỗ dành mình.
Cô cúi đầu nghịch khúc gỗ bị y cưa ra, nói với giọng không tự nhiên. “Thiếp nói đùa với người đấy.”
“Ta biết. Nhưng những chuyện này đúng là nên để ta làm.” Sở Thừa Tắc cưa xong khúc gỗ cuối cùng, ngước lên hỏi: “Bào thành những mảnh có kích thước như nhau à?”
Tần Tranh gật đầu, dời mắt nhìn về màn mưa trong sân.
Người đàn ông này có độc mà!
Cô phải thừa nhận mình đã bị câu “những chuyện này nên để ta làm” làm rung động.
Ngoài sân tiếng mưa rả rích bật tận, trên nóc nhà, vì lợp vài tàu lá chuối nên mưa rơi xuống tạo thành những tiếng lộp bộp, cũng có chút thi vị như mưa trên tán lá.
Tần Tranh ngồi trên chiếc ghế thấp nhìn Sở Thừa Tắc dùng cây bào bào những mảnh gỗ thành những tấm ván có kích thước bằng nhau rồi dùng giũa mài cho bóng.
Tay nghề của y thành thục như một thợ mộc đích thực, chỉ có những chi tiết tỉ mỉ mới phải hỏi Tần Tranh vài câu, phần lớn thời gian họ đều im lặng nhưng không khí cũng rất hài hòa.
“Que gỗ đặt ở vị trí này à?” Tấm ván gỗ đã được mài nhẵn, Sở Thừa Tắc hỏi.
Tần Tranh dùng than làm dấu ở mép những tấm ván. “Lắp ở đây này.”
Sở Thừa Tắc nhìn một cái rồi gật đầu, bắt đầu ghép những mảnh gỗ thành cái thùng. Lần này y hỏi một câu không liên quan đến thùng làm ngói. “Trưa nàng không đến nhà bếp chính dùng cơm à?”
Tần Tranh lấy làm lạ. “Có chứ. Vừa khai tiệc A Chiêu đã đến dẫn thiếp qua đó.”
Vì số lượng bàn ghế có hạn, bữa tiệc chia làm hai nhóm, Tần Tranh là nhóm thứ nhất, được A Chiêu dẫn sang. Khi đó chắc là mấy người Sở Thừa Tắc còn chưa bàn chuyện xong, Tần Tranh không nhìn thấy y trong bữa tiệc.
Vì dung mạo xuất chúng, Tần Tranh trở thành tâm điểm của bữa tiệc. Cô vội vội vàng vàng ăn cơm rồi về ngay, vì thế khi nhóm thứ hai khai tiệc, Sở Thừa Tắc đến thì không nhìn thấy Tần Tranh.
Sở Thừa Tắc nghe cô trả lời, chỉ ừm một cái rồi bảo: “Ngày mai ta sẽ xuống núi một chuyến, nàng có cần mua gì không?”
Tần Tranh lắc đầu. “Không.”
Cô do dự một lát, cuối cùng vẫn hỏi: “Người xuống núi làm gì thế?”
“Triều đình muốn đánh Dĩnh Châu, số binh khí vận chuyển đến Mẫn Châu đã bị thủy tặc cướp, người trong trại đã tra được nơi chúng cất giấu binh khí. Đúng lúc trong trại thiếu binh khí, ta dẫn người đi cướp về.”
Lúc nói những chuyện này với cô, giọng y rất bình tĩnh, không hề tỏ ra đó là chuyện cơ mật của sơn trại, giống như đang kể một chuyện vặt vãnh không quan trọng vậy.
Tần Tranh khẽ cau mày. “Có phải rất nguy hiểm không?”
Sở Thừa Tắc ngước mắt nhìn Tần Tranh, cô bị ánh mắt ấy làm cho không được tự nhiên nên bèn cụp mắt xuống vờ sửa sang lại những mảnh gỗ rồi nói: “Chuyện gì cũng phải cẩn thận.”
“Ta biết chừng mực mà.”
Giọng y vẫn rất bình thản nhưng có gì đó khác với thường ngày, hình như là tâm trạng khá tốt.
Tần Tranh không lên tiếng nữa, sau khi ghép hai mảnh gỗ lại với nhau bèn chống cằm nhìn y làm tiếp.
Cô vẫn biết tay y rất đẹp, lúc cầm bút cầm sách thì thanh tao nho nhã, bây giờ cầm búa cầm cưa dường như cũng rất phù hợp.
Con thỏ trong chiếc lồng bên cạnh nhảy nhót vài cái, Tần Tranh quay đầu qua, lấy vài nhánh rau cỏ trong giỏ ném cho chúng.
Gió nổi lên, những hạt mưa tạt vào trong hiên, hơi nước ẩm ướt.
Trong sắc trời âm u, làn da vốn trắng trẻo của Sở Thừa Tắc nay càng thêm trắng. Những sợi tóc trước trán bị gió thổi rối. Y chuyên tâm làm thùng gỗ, cây giũa vừa thả xuống lại phải cầm lên thật là phiền toái, thế là y bèn dùng răng cắn phần cán gỗ của nó, thật sự không chú ý hình tượng gì cả.
Tần Tranh quay qua nhìn thấy hình ản này thì ngây người.
Cô không biết quan hệ giữa họ lúc này là gì.
Chắc chắn chưa thể xem là hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau nhưng so với trước kia, rõ ràng quan hệ giữa hai người đã trở nên yên tâm, thoải mái hơn nhiều.
Ít nhất cô không cần lo lắng mình bất cẩn lộ tẩy thì y sẽ lập tức trở mặt.
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào mặt y quá lâu, Sở Thừa Tắc cũng cảm nhận được. Ghép xong mảnh gỗ cuối cùng của chiếc thùng, y ngước mắt hỏi: “Nhìn ta hoài làm gì thế?”
Tần Tranh giật mình, cảm thấy mặt nóng lên nhưng chắc chắn lúc này không thể nhận thua được. Nhớ đến những chuyện y đã làm với mình trước kia, cô giả vờ bình tĩnh giơ tay ra, nhặt vụn gỗ y bất cẩn làm văng lên tóc xuống. “Trên đầu người có thứ này này.”
Cô xòe tay ra cho y xem vụn gỗ nằm trên tay mình.
Đây vốn là tình huống chọc ghẹo y, nhưng Tần Tranh quên mất tay mình vừa cầm hòn than, bây giờ những ngón tay cô đen thùi như vừa đi vào hầm than, so với màu trắng nõn ở lòng bàn tay, hiệu quả tương phản quả thật rõ ràng.
Vụn gỗ đã nằm trong lòng bàn tay cô, nhưng lúc nãy nhặt vụn gỗ, cô đã trét than đen trên tay mình lên tóc y.
Nếu có thể, Tần Tranh chỉ mong mình chưa bao giờ làm chuyện ranh mãnh như vậy. Lúc này cô thật sự chĩ muốn tìm có khẽ nào đó chui vào để gặm nhấm nỗi xấu hổ của mình.
Sở Thừa Tắc thì lại rất giữ gìn mặt mũi của cô. “Cảm ơn.”
Y đưa chiếc thùng gỗ cho cô. “Nàng xem có chỗ nào chưa ổn không?”
Tần Tranh – lúc này chỉ muốn lảng sang chuyện khác để che giấu nỗi xấu hổ – vội vàng giơ tay ra nhận lấy nhưng Sở Thừa Tắc lại do dự một chút. “Hay là rửa tay trước đi nhỉ?”
Tần Tranh: “…”