Tần Tranh và Lâm Chiêu dựa lưng vào nhau, bị trói vào cột buồm. Vết thương trên bả vai Lâm Chiêu vẫn chưa được xử lý, lúc này quần áo nửa người trên của cô gần như đã bị nhuộm thành màu đỏ thẫm. Thậm chí Tần Tranh còn có thể cảm nhận được ống tay áo của Lâm Chiêu bị máu tươi nhuộm đẫm, có những giọt máu từ từ nhỏ vào tay mình.
Cô không dám tưởng tượng rốt cuộc vết thương của Lâm Chiêu đã chảy bao nhiêu máu nên lo lắng hỏi: “A Chiêu, muội thế nào rồi?”
Sắc mặt Lâm Chiêu đã trắng bệch nhưng vẫn cắn răng an ủi Tần Tranh. “Muội không sao. A Tranh tỷ tỷ đừng sợ, bây giờ tay phải của muội không dùng sức được, đợi đỡ hơn, muội có thể giãy đứt sợi dây thừng này.”
Tần Tranh vội nói: “Muội đừng dùng sức, như thế máu sẽ chảy nhiều hơn đó.”
Mất máu quá nhiều sẽ chết.
Tần Tranh gọi Ngô Khiếu. “Bọn ta cần được cầm máu.”
Tên thủ lĩnh của bọn thủy tặc đã chết, Ngô Khiếu đang đau đầu lát nữa về ổ thủy tặc phải làm thế nào để giải thích với mấy tên cầm đầu, nghe thấy tiếng của Tần Tranh, gã quay đầu qua nhìn các cô từ trên xuống dưới, cười khảy. “Cầm máu? Bây giờ trên thuyền này toàn là đàn ông, nếu Lâm đại tiểu thư không để ý việc cho các huynh đệ nhìn no mắt thì ta sẽ bôi thuốc cho cô ta.”
Đám thủy tặc trên thuyền vừa trải qua một trận sinh tử, những tên phía sau không một người nào trở về kịp, chúng đã biết thừa kết cục của họ. Sau cảm giác mừng vui vì thoát chết, bây giờ nghĩ lại còn cảm thấy sợ.
Với những người liều mạng như chúng, bình thường làm xong một vụ phải đi tìm nữ nhân phát tiết, bây giờ Ngô Khiếu nói những lời thô tục này, đối phương lại là hai tiểu nương tử xinh đẹp như hoa, bọn thủy tặc lập tức cảm thấy máu trong người cũng nóng trở lại nên cả đám bèn cười ồ lên.
Trong mắt chúng đầy vẻ tham lam, hèn hạ, dâm ô.
Bị một đám sài lang nhìn chằm chằm, Tần Tranh không hề tỏ ra nao núng. Cô biết lúc này mà e sợ thì sẽ chỉ làm chúng thêm đắc ý, càng được nước làm tới.
Khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết của cô không có biểu cảm nào, ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh. “Cho bọn ta một gian phòng, ta sẽ bôi thuốc, cầm máu cho muội ấy. Ta không biết võ công, nếu các người còn chưa yên tâm thì có thể cởi trói cho một mình ta thôi.”
Những lời này rất điềm tĩnh, không hề có vẻ gì sợ sệt trước những lời dâm ô của đám thủy tặc.
Rõ ràng cô đứng ngay trước mặt chúng nhưng lại làm chúng nảy sinh một cảm giác cao xa không thể chạm tới, giống như vầng trăng vành vạnh trong nước, đóa quỳnh nở rộ trong gương vậy.
Trước kia Ngô Khiếu chỉ thèm thuồng nhan sắc của Tần Tranh, bây giờ cũng thấy khâm phục sự can đảm của cô. Gã từng bắt không ít thiên kim tiểu thư dưới núi, ai nấy cũng khóc sướt mướt như đứt từng khúc ruột, nói năng không nên lời. Trong hoàn cảnh này mà còn trả giá với chúng, Tần Tranh là người đầu tiên.
Gã cười xùy, bảo: “Xem ra Trình phu nhân vẫn chưa nhìn rõ thân phận tù nhân của mình.”
Tần Tranh đáp: “Là Ngô đầu lĩnh không nhìn rõ mới phải. Các người muốn dùng đại tiểu thư của Kỳ Vân Trại làm con tin, ít nhất phải đảm bảo muội ấy có thể sống đến khi Kỳ Vân Trại đánh tới chứ. Vết thương trên người muội ấy không ngừng chảy máu, đến lúc đó Ngô đầu lĩnh định mang một cái xác ra uy hiếp Kỳ Vân Trại à?”
Ngô Khiếu có thù với Lâm Chiêu đã lâu, trước đây Lâm Chiêu còn đánh gãy ba cái xương sườn của gã, sao gã có thể dễ dàng cho qua như thế. Gã móc từ trong ngực ra một bình thuốc trị thương, đi đến, ác ý nói: “Được thôi, vậy thì lột sạch Lâm đại tiểu thư ngay trên boong thuyền, bôi thuốc cầm máu cho cô ta vậy.”
Đám thủy tặc trên thuyền đều hưng phấn cười phá lên, ánh mắt bỉ ổi càn rỡ quét qua người các cô.
Tần Tranh cảm thấy thật buồn nôn, móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay, ánh mắt nhìn Ngô Khiếu lạnh như tuyết mùa đông. “Ngươi dám động vào A Chiêu, dù ta có cắn lưỡi tự vẫn cũng sẽ không để các ngươi bắt đến quan phủ nhận thưởng.”
Lâm Chiêu đột nhiên cười lạnh một tiếng, sắc mặt của nàng ta tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn rất ngạo nghễ. Nàng ta nhìn thẳng vào Ngô Khiếu. “Ta cứ tưởng con chó khác họ mà Hà gia nuôi có bản lĩnh gì mới, thì ra vẫn chỉ biết những mánh khóe hạ đẳng này à? Bà cô ngươi không phải tiểu thư chốn khuê phòng, các ngươi nghĩ ta sẽ đòi sống đòi chết hay sao? Cùng lắm thì sau đó móc thêm mấy chục đôi mắt mà thôi!”
Nói đến đây, Lâm Chiêu cũng dùng đôi mắt hoang dã của mình lần lượt quét qua từng tên thủy tặc trên thuyền, như muốn ghi nhớ hình dáng của chúng vậy.
Những tên bị Lâm Chiêu nhìn đều vô thức né tránh ánh mắt của nàng ta.
Chúng đã chứng kiến võ nghệ của Lâm Chiêu, hôm nay nếu không phải chúng đông người, lại có nỏ thì chưa chắc đã bắt được nàng ta. Lâm Chiêu nói sẽ móc mắt từng tên ra, thủy tặc trên thuyền cũng tin nàng ta chắc chắn có thể làm được.
Con người đều sợ mạnh hiếp yếu, bản thân Lâm Chiêu không phải người hiền lành gì, huống chi sau lưng nàng ta là Kỳ Vân Trại.
Bàn Long Câu tuy là băng cướp lớn nhất Thanh Châu, nhưng trước mắt cũng chỉ còn lại một đám ô hợp, chúng ba lần bốn lượt giao đấu với Kỳ Vân Trại, lần nào cũng thất bại mà về. Lần này mang binh khí cướp được của triều đình đi đánh sơn trại, tổn thất hơn phân nửa lực lượng mới bắt về được hai người, đám thủy tặc không mặt mũi nào mở miệng nói mình đã thắng được.