Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 84: Chương 84




Ngô Khiếu nói thế thật ra là để khiến Lâm Chiêu xấu hổ, nhưng người ta đã không quan tâm thì không cần phải làm thế. Chỉ cần Kỳ Vân Trại còn tồn tại, Ngô Khiếu sẽ không dám làm gì Lâm Chiêu. Ai cũng biết gã bắt Lâm Chiêu đi, lúc đó nếu Kỳ Vân Trại đến trả thù, đứng mũi chịu sào cũng sẽ là gã thôi. Gã bắt Lâm Chiêu đi là để làm con tin, làm bùa hộ mệnh cho mình chứ không phải để vũ nhục nàng ta, chọc giận huynh trưởng của nàng ta khiến mình chết càng nhanh hơn.

Dù hận Lâm Chiêu đến sôi máu, Ngô Khiếu cũng phải nhẫn nhịn. Gã chỉ vào Tần Tranh, sai một tiểu lâu la bên cạnh: “Thả nàng ta ra, để họ xuống khoang đáy bôi thuộc. Không được đóng cửa, các ngươi quay lưng lại, canh ngoài cửa là được.”

Khoang đáy của có cửa sổ, có thể đề phòng họ cởi trói, nhảy ra cửa sổ trốn thoát. Không cho phép đóng cửa là để có thể nghe được động tĩnh bên trong, nếu có gì bất thường cũng có thể kịp thời ứng phó.

Lâm Chiêu đã trọng thương, lại đang trên mặt sông, Tần Tranh hoàn toàn không có ý định nhân cơ hội này chạy trốn, cô chỉ đơn thuần lo Lâm Chiêu mất máu quá nhiều xảy ra chuyện mà thôi.

Ngô Khiếu chịu thỏa hiệp, để họ đi bôi thuộc, Tần Tranh cũng thở phào một hơi.

Sau khi họ bị dẫn xuống khoang đáy, Ngô Khiếu đứng trên boong thuyền trầm ngâm giây lát rồi nói với một tên lâu la. “Ngươi đi báo tin cho quan phủ Thanh Châu là nữ nhân trên lệnh truy nã đang ở Bàn Long Câu, bảo họ mang năm trăm lượng vàng đến chuộc người.” Phải nhanh chóng giao người ra, lấy được tiền về thì mới yên tâm.

Chừng đó tên họ Trình đến Bàn Long Câu tìm, người đã đưa đến chỗ quan phủ rồi, hắn cứ việc dẫn đám người Kỳ Vân Trại đến quyết đấu với quan phủ đi.

Tiểu lâu la nghe Ngô Khiếu nói xong bèn nuốt nước bọt, cứ ngỡ mình nghe lầm. “Năm… năm trăm lượng vàng?” Chẳng phải trên lệnh truy nã nói một trăm lượng sao?

Ngô Khiếu đạp cho tên lâu la một cái. “Ngu ngốc, bảo đi thì cứ đi đi! Quan phủ có thể treo thưởng một trăm lượng vàng chứng tỏ nữ nhân này rất có giá trị với họ, dù ông đây có ra giá một ngàn lượng vàng nói không chừng họ cũng đưa đến đây. Chúng ta là cướp, lấy tiền thưởng của quan phủ làm gì? Phải bảo quan phủ mang vàng đến chuộc người chứ.”

Tên lâu la cảm thấy rất có lý, nghĩ đến việc một trăm lượng thoắt cái thành năm trăm lượng, tim hắn phấn khích đập liên hồi, không theo thuyền lớn về Bàn Long Câu nữa mà đến thành Thanh Châu báo tin.

——

Phủ nha Thanh Châu (Nơi làm việc của tri phủ).

Mưa vừa tạnh, cây cỏ trong vườn trông xanh tươi mơn mởn hơn bình thường, có chú chim không biết tên đang ríu rít hót trên cành nhưng không khí trong thư phòng phủ nha thì như đông lại.

“Thủy tặc Bàn Long Câu hoành hành Thanh Châu đã lâu, không ít ngư dân trên sông đều là tai mắt của chúng, mỗi lần quan phủ phái đến dẹp loạn chúng đều biến mất tăm, một thời gian sau lại xuất hiện gây sóng gió, hạ quan thật sự không còn cách nào khác!”

Tri phủ Thanh Châu vừa nói vừa lấm lét nhìn sắc mặt của vị khâm sai do triều đình phái tới, thỉnh thoảng lại giơ tay áo lên lau mồ hôi trên trán.

Thẩm Ngạn Chi ung dung giở xem hồ sơ liên quan đến thủy tặc ở Thanh Châu, không bình luận gì về những lời tri phủ vừa nói. Khi lật xong tập hồ sơ cuối cùng, hắn ném hồ sơ lên bàn, tri phủ bị hành động của hắn làm toát mồ hôi lạnh.

Thẩm Ngạn Chi ngước đôi mắt phượng sắc lẹm lên. Chiếc áo quan màu đỏ càng làm gương mặt hắn trở nên gầy gò nhợt nhạt nhưng ánh mắt thì lại làm người ta rét lạnh như sa vào băng giữa mùa đông. “Hay cho câu không còn cách nào khác. Chu đại nhân làm quan ở Thanh Châu tám năm, ngay cả hang ổ của thủy tặc ở đâu cũng không lần rõ được ư?”

Mồ hôi trên trán tri phủ Thanh Châu toát ra càng nhiều. Ông ta biện bạch: “Thỏ khôn đào ba hang, những tên thủy tặc kia nghe có động tĩnh là giả làm ngư dân trong những thôn xóm ven sông, những vật cướp đi cũng giấu rất kỹ, quan phủ đến nơi chỉ còn lại vài gian nhà trống, niêm phong lại cũng vô ích…”

Thấy sắc mặt Thẩm Ngạn Chi vẫn không có chút gì dịu lại, tri phủ lấy một thứ từ trong tay áo ra. “Sau khi binh khí của triều đình bị cướp, hạ quan vẫn luôn cố gắng điều tra hành tung của bọn thủy tặc, trước mắt tuy không có tiến triển gì lớn nhưng trong họa cũng có phúc, đã tra ra được manh mối của phạm nhân trên lệnh truy nã.”

Sau khi quân phản loạn chiếm được Biện Kinh, để ổn định lòng dân, chúng che giấu tin phu thê thái tử đã chạy trốn, vì thế trên lệnh truy nã không hề viết họ là tàn dư của triều trước, chỉ nói là tội phạm trọng yếu của triều đình nhưng tri phủ Thanh Châu sao có thể không biết hai người trên đó là ai.

Ông ta trình chiếc nhẫn ngọc kia lên cho Thẩm Ngạn Chi. “Đây là vật của hoàng gia, thuộc sở hữu của thái tử triều trước…”

“Phát hiện vật này ở đâu?” Thẩm Ngạn Chi ngắt lời tri phủ, nắm chặt chiếc nhẫn ngọc, giọng nói lạnh như băng.

Hắn phái người tìm kiếm nhiều ngày nhưng chỉ tìm được một cây trâm vàng có dấu ấn hoàng cung trong một hiệu thuốc ở kinh thành. Cửa thành phong tỏa, gần như là lục tung ba thước đất của kinh thành lên nhưng vẫn không tìm được bất cứ manh mối nào liên quan đến thái tử và thái tử phi, cuối cùng xác định là họ đi đường thủy.

Lần trước lấy trâm vàng ra là để đổi thuốc, vậy lần này họ lấy chiếc nhẫn ngọc ra là để đổi thứ gì?

Tri phủ Thanh Châu thấy Thẩm Ngạn Chi thay đổi thái độ sau khi nhìn thấy chiếc nhẫn thì thầm thở phào một hơi, biết là chiếc mũ ô sa trên đầu mình tạm thời còn giữ được. Ông ta cần cần nói: “Hôm nay có một người đàn ông mang chiếc nhẫn ngọc này đến tiệm trang sức đổi một cây trâm ngọc. Chưởng quỹ phát hiện bên trong chiếc nhẫn có khắc dấu của hoàng cung, sợ rước họa vào thân nên mới giao nó cho quan phủ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.