Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 85: Chương 85




Nghe nói có một người đàn ông mang chiếc nhẫn ngọc này đến đổi một cây trâm ngọc, sắc mặt Thẩm Ngạn Chi đột nhiên trở nên tối sầm, bàn tay đang cầm chiếc nhẫn bất giác siết chặt lại, lạnh giọng hỏi: “Bắt được người mua trâm chưa?”

Lúc tri phủ Thanh Châu dùng ống tay áo lau mồ hôi thì phát hiện tay áo của mình đã ướt đẫm. Ông ta thấp thỏm trả lời: “Chưởng quỹ nói lúc đó người kia đeo mặt nạ, không nhìn rõ tướng mạo. Tuy nhiên hạ quan suy đoán đó rất có thể là thái tử triều trước nên đã sai người mang bức họa đi tra xét từng nhà trong thành Thanh Châu rồi, hẳn là rất nhanh sẽ có kết quả.”

“Trễ nhất là giờ dậu ngày mai, bản quan muốn nghe kết quả của Chu đại nhân.”

Mấy ngày liền Thẩm Ngạn Chi chưa được ngủ ngon, hai mắt tràn đầy tơ máu, lúc hắn cụp mắt nhìn người ta, tri phủ Thanh Châu chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, giống như là bị ác quỷ rình mò vậy nên vội vàng vâng dạ.

Ngay lúc ông ta tưởng là có thể thoát được sự tra tấn này thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã. “Đại nhân! Bên ngoài có một người tự xưng là thủy tặc ở Bàn Long Câu, nói là nữ nhân trên lệnh truy nã hiện đang ở trong tay chúng, bảo quan phủ mang năm trăm lượng vàng đến chuộc!”

Tri phủ Thanh Châu ngớ người, không biết đây nên xem là chuyện tốt hay chuyện xấu. Không đợi ông ta kịp phản ứng, Thẩm Ngạn Chi đã bước nhanh ra khỏi phòng, tóm cổ áo tên hộ vệ kia, hỏi: “Người đó đang ở đâu?”

Hộ vệ bị dáng vẻ sốt sắng của y làm giật mình, vội chỉ ra ngoài. “Hộ vệ ngoài cửa đã bắt tên thủy tặc đó lại, trước mặt đang nhốt ở sảnh bên cạnh.”

Thẩm Ngạn Chi thả tên hộ vệ ra, lập tức bước sang sảnh bên. Tri phủ ở đằng sau chạy vội mà vẫn không đuổi kịp hắn.

Khi đến sảnh bên cạnh, tri phủ Thanh Châu định đi vào nhưng lại bị hộ vệ riêng của Thẩm Ngạn Chi đưa tay ngăn lại. Tri phủ biết Thẩm Ngạn Chi có chuyện bí mật cần hỏi, không thể để cho người khác biết nên thức thời ở bên ngoài đợi.

——

Sau khi tên thủy tặc đến báo tin bị bắt, hắn cũng là kẻ lanh trí, thấy một người có vẻ là quan lớn đi vào phòng bèn lập tức tỏ ra mạnh miệng. “Tốt nhất là các người phải thả ra về trước giờ dậu hôm nay, nếu không ngày mai sẽ nhận được một ngón tay của nữ nhân kia.”

Thẩm Ngạn Chi ngồi trên ghế chủ tọa của đại sảnh, nghe thế thì thoáng ngước mắt lên, gương mặt nhìn thư nho nhã lập tức trở nên hung tàn. “Ngón tay?”

Tên thủy tặc bị hai tên hộ vệ ép quỳ dưới đất, bị khí thế trên người Thẩm Ngạn Chi làm kinh hoảng nhưng vẫn mạnh miệng. “Các người thả ta về trễ một ngày thì đại ca ta sẽ chặt một ngón tay của nữ nhân kia!”

Khí thế trên người Thẩm Ngạn Chi càng trở nên đáng sợ nhưng lời hỏi ra thì nghe rất bâng quơ hờ hững. “Nữ nhân mà các ngươi bắt được giống với nữ nhân trên lệnh truy nã sao?”

Tên thủy tặc biết người này sợ mình gạt nên trả lời rất khí thế. “Còn đẹp hơn cả trên lệnh truy nã nữa. Nếu không chắc chắn đó là người trên lệnh truy nã, đại ca ta sẽ không dám mở miệng đòi năm trăm lượng vàng.”

Hộ vệ bên cạnh Thẩm Ngạn Chi thấy hắn không lên tiếng bèn khuyên nhỏ: “Chủ nhân, cẩn thận có bẫy.”

Từ khi lệnh truy nã được dán lên, có không ít người nhận là đã bắt được hoặc phát hiện thi thể của người trên lệnh truy nã nhưng đều là muốn gạt tiền thưởng của quan phủ.

Thẩm Ngạn Chi nhếch môi đầy tàn nhẫn, thần sắc u ám. “Ta không biết lời của ngươi nói là thật hay giả, nhưng người trước đó dám ở trước mặt ta nói sẽ làm hại nàng thế nào, đến nay đã chết không toàn thây. Lũ sâu kiến các ngươi mà cũng dám nhắc đến nàng à.”

Hắn không tự xưng là bản quan nhưng những lời nói ra làm tên thủy tặc nghe mà rét run người.

Trực giác cho hắn biết, vị quan lớn trước mặt có quan hệ không tầm thường với nữ nhân trên lệnh truy nã.

Tên thủy tặc hoảng hốt ngước đầu lên bèn nghe Thẩm Ngạn Chi gọi: “Trần Thanh.”

Thị vệ bên cạnh hắn lập tức chắp tay. “Có ti chức!”

Thẩm Ngạn Chi nhìn tên thủy tặc, ánh mắt hung tàn. “Cắt hết ngón tay trên bàn tay trái của hắn.”

Lúc này tên thủy tặc mới giật mình hiểu ra chuyện không hay nên vội vàng xin tha. “Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng! Vị phu nhân kia chỉ bị nhốt lại thôi, chúng tôi không làm gì cả, tôi chỉ đến báo tin mà thôi!”

Không ai quan tâm đến hắn. Một hộ vệ đè tay hắn xuống đất. Tên thủy tặc nắm chặt tay, không chịu xòe ra.

Trần Thanh lạnh lùng liếc mắt một cái. “Không chịu xòe ngón tay ra thì chặt hết cả bàn tay.”

Tên thủy tặc đành khóc lóc giơ năm ngón tay ra. Mỗi một đao chặt xuống, tiếng hét thảm thiết lại vang lên như muốn tốc cả mái nhà.

Từ đầu đến cuối, Thẩm Ngạn Chi đều chỉ thơ ơ đứng nhìn. Trần Thanh thu đao lại, tên thủy tặc đau đến nỗi người co giật, bấy giờ Thẩm Ngạn Chi mới nói: “Được rồi, giờ nói thật với bản quan xem, nữ nhân trên lệnh truy nã thật sự trong tay các ngươi sao?”

Không đợi tên thủy tặc trả lời, hắn lại lạnh lùng nói: “Nếu có câu nào là giả… năm ngón tay còn lại của ngươi cũng kông cần giữ nữa.”

Tên thủy tặc bịt bàn tay trái không còn ngón tay của mình, đau đến nỗi mồ hôi ướt đẫm cả áo, khóc thảm thiết: “Đại nhân, tôi nói thật mà, nữ nhân trên lệnh truy nã thật sự đang ở trong tay đại ca tôi, hôm nay đại ca mới cướp được nữ nhân kia từ trong ổ sơn tặc về…”

Ổ sơn tặc?

Gương mặt vốn đã trắng bệch của Thẩm Ngạn Chi nay lại tái thêm vài phần, đôi mắt phượng đỏ hoe như là máu từ trong mắt sắp trào ra ngoài vậy.

Trước đó, A Tranh của hắn đã rơi vào tay lũ sơn tặc ư?

Nàng đã trải qua những chuyện gì?

Nỗi ghen tuông khi nghe tin có người cầm nhẫn ngọc của thái tử triều trước đi đổi trâm ngọc đã hóa thành hư vô, chỉ còn lại lửa giận ngút trời. Hắn sớm phải nghĩ đến, loại vô dụng như thái tử sao có thể bảo vệ được A Tranh kia chứ?

Gân xanh trên cổ hắn nổi lên cuồn cuộn vì phẫn nộ, ánh mắt hung tợn như muốn ăn thịt người nhưng miệng thì lại nở nụ cười cực kỳ lạnh lẽo. “Được, ta mang năm trăm lượng vàng đi đến chỗ các ngươi chuộc người.”

Tuy hắn đã đồng ý nhưng tên thủy tặc còn sợ hãi hơn.

Nhìn hắn không giống muốn đi chuộc người mà giống muốn đi giết người hơn.

***

Hôm nay đến đây thôi nha các nàng:3

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.