Yêu Nữ Thả Thính

Chương 8: Chương 8: Dằn mặt




Chớp mắt đã tới những ngày cuối năm. Thời gian này ai cũng gấp rút chuẩn bị. Từ chuẩn bị kỳ thi cuối kỳ cho tới chuẩn bị mừng năm mới, ai cũng luôn chân luôn tay. Đặc biệt là học sinh lớp 12, khi mà kỳ thi tốt nghiệp chỉ cách bọn họ sáu tháng nữa...

Vì lo học tập, thời gian gần đây, Dịch lớp trưởng có một quãng thời gian khá thanh nhàn. Cô nàng kia không tới phiền anh, lớp thì đứa nào cũng lo học cả. Anh cũng học, nhưng vì cơ bản tương đối vững, không như mấy người nước tới chân mới nhảy kia!

Nhưng mà, cho dù anh không gây hoạ, nhưng bên cạnh anh có một cái nam châm hút hoạ, anh cũng không tránh khỏi số kiếp bị vạ lây. Việc xếp chỗ do lớp phó học tập Ninh Thuần và lớp phó kỷ luật Ngôn Hy xếp. Cô nàng kia đã không ngần ngại xếp anh và cô ta ngồi cùng nhau!

Còn hoạ mà anh nói, chẳng phải chính là do người bên cạnh anh đây sao?!

Trong trường ai cũng biết có một nhóm học sinh bất trị, người đứng đầu là Bạch Cảnh Lập. Cũng không ai không biết, cậu ta yêu thích lớp phó học tập Ninh Thuần của 12-1. Vì muốn cùng cô tốt nghiệp, gã còn không ngần ngại lưu ban một năm. Chính vì lẽ như vậy, khi nghe bạn nhỏ Ninh đang theo đuổi một người khác, Bạch Cảnh Lập đã chặn đường về của người khác ấy. Bi ai, người khác kia chẳng phải anh sao?

Thời gian trước vị Bạch đại ca này nằm viện, nên không thấy bóng dáng. Hiện tại đột nhiên nhớ. Đáng tiếc, đã muộn!

Tránh xa Tiểu Ninh ra. Bạch Cảnh Lập sát khí hung tàn nhìn Dịch Viêm.

Gã chẳng phải dạng vai u thịt bắp, nhưng cũng không giống thư sinh yếu đuổi. Co chút cường tráng vừa vặn. Có điều hắn cũng rất đẹp trai. Nếu mà gã chăm chút cho bản thân mình thật tốt, bớt cuồng nhiệt đi một chút, có lẽ Ninh Thuần cũng sẽ thích hắn.

Nhưng mà trên đời này không xảy ra cái gọi là nếu! Hiện tại, bạn nhỏ Ninh đang theo đuổi nam thần của cô ấy rồi!

Dịch Viêm nhìn sát thần trước mắt không nói gì. Anh rất muốn nói anh căn bản tránh không được. Nhưng nói lý với mấy người này, chẳng khá hơn nói chuyện với cái đầu gối là mấy!

Mày không nghe đúng không?! Anh em, đánh nó cho tao! Bạch Cảnh Lập thấy Dịch Viêm không trả lời, hô đánh. Lỡ như mà có trả lời, cũng vẫn là bị đánh, không phải sao?!

Dịch Viêm có chút hối hận, trước kia mình chỉ học loại võ đơn giản để phòng thân, bảo vệ điểm yếu hại trên cơ thể, cơ bản là không dùng để đánh nhau, còn là đánh với nhiều người như vậy. Cho nên, anh cuộn người, ôm gáy và đầu, mặc chúng đấm đá.

Dừng tay lại! Một tiếng nói vang lên phá vỡ khung cảnh tàn khốc ấy, nhưng không ai dừng lại. Người kia thấy không ổn, lại hét thêm lần nữa: Bạch Cảnh Lập, anh dừng lại cho tôi!

Ồ, hoá ra là biết nhau sao?

Chỉ thấy đứng kia, một cô gái mái tóc màu đen nhánh phẫn nộ đứng dưới gốc xoan đào trụi lá, gương mặt nhỏ xinh xắn tràn ngập sức sống. Cô không phải đẹp dịu dàng như ánh nguyệt, mà là đẹp rực rỡ như ánh dương.

Tiểu Ninh... Em... Bạch Cảnh Lập có chút lúng túng. Dù mang tiếng xấu nhưng gã chưa bao giờ để lộ tiếng xấu đó trước mặt Ninh Thuần, giờ lại còn là đánh người nhỏ đang theo đuổi.... Không biết.....

Bạch Cảnh Lập, chẳng phải anh đã nói anh sẽ không đánh người sao? Vậy đây là cái gì? Ninh Thuần lên tiếng chất vấn. Xong, cô chậm rãi tiến tới gần người bị đánh.

Thật xin lỗi, làn sau anh sẽ không như vậy. Mà... Em chưa về sao? Bạch Cảnh Lập ngăn trở bước chân của cô. Không thể để nhỏ tới gần thằng nhãi kia!

Tôi về hay không liên quan gì tới anh. Anh cũng không phải xin lỗi tôi, người anh cần xin lỗi là người kia kìa! Cuồi cùng cô cũng đến gần người kia: Tránh ra.

Tiểu Ninh, đây là chuyện cá nhân của anh, em về trước đi. Bạch Cảnh Lập không muốn đẩy mạnh cô ra, chỉ kéo khuỷu tay cô, ngăn cô bước tiếp.

Ninh Thuần cười lạnh lùng, ánh mắt đầy khinh miệt nhìn Bạch Cảnh Lập: Vậy xin hỏi Bạch thiếu gia, lớp trưởng của chúng tôi thì liên quan gì tới anh?.

Em....

Cô không phải là đồ ngốc. Xe đạp dựng gần đó là của anh, cô đã đánh dấu lên đó, không hề sai. Còn có, đồng phục học sinh lớp 1 luôn đặc biệt hơn so với các lớp khác, có một mảnh đỏ trên tay áo. Chưa kể tới còn có chiếc khuyên bạc hình chữ thập đeo bên tai của Dịch Viêm. Cô khẳng định đó chính là anh! Nhưng mà, lần này.... Vẫn là lỗi tại cô....

Dịch Viêm, để mình đưa cậu về. Nói rồi, Ninh Thuần nâng Dịch Viêm dậy.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt lãnh đạm tới cùng cực. Cô không nhịn được mà có chút xót xa. Nhưng mà cô không oán. Đây là lỗi tại cô.....

Gọi cho Nghiêm Mạch Hạo và Ngôn Hy còn đang chờ cô tới, nhớ bọn họ đem xe của Dịch Viêm gửi vào trường rồi dìu Dịch Viêm lên taxi.

Bác tài, cho cháu tới bệnh viện quân khu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.