Yêu Nữ Thả Thính

Chương 7: Chương 7: Thế giới của tớ




7 giờ 30 phút sáng, nhóm con trai thân thiết với Dịch Viêm là Lôi Thanh Thành, Quan Đại Vũ.... Lần lượt mò tới. Ninh Thuần dậy từ sớm nấu bữa sáng, thấy bọn họ tới, chỉ nheo mắt đầy nguy hiểm nhìn mấy người bọn họ. Mấy người Lôi Thanh Thành rùng mình. Thật đáng sợ.

May mà Dịch lớp trưởng tỉnh giấc xuống nhà, nhóm người đáng thương kia mới thoát được một kiếp. Nhìn xem, mấy cái ánh mắt như cún con nhìn chủ kìa~

Thuần Thuần, con giúp dì đi đặt bánh sinh nhật nhé, dặn tiệm bánh sáu giờ tối tới lấy. Diêu Thục Ân sợ rằng bạn cùng lớp sẽ nghĩ này nghĩ nọ về Ninh Thuần, đàm tiếu linh tinh, liền sai cô đi nơi khác, tránh để gặp mặt sớm.

Không cần đâu dì, tối qua con đã đặt bánh rồi ạ, năm rưỡi chiều nay người ta sẽ đem qua. Ninh tiểu thư ngọt ngào đáp.

Sao có thể để con tốn tiền như vậy được! Để chiều nay dì trả tiền cho. Diêu Thục Ân có chút không đành lòng, cô bé này lại không hiểu ý bà.

Vâng dì. Ninh Thuần cô biết tiến biết lùi, cô cũng không ham cầu trả.

Mấy người Lôi Thanh Thành cùng Dịch Viêm lên phòng anh, để lại Diêu Thục Ân và Ninh Thuần ở dưới. Cô còn đưa cho bạn nhỏ Lôi một đĩa bánh lớn cho bọn học đem đi. Bánh này là bánh quy mẹ Dịch mua nha~

-----------

Trên phòng Dịch công tử, bốn người con trai cầm mỗi người một cái máy điện thoại chơi game, vừa nhồm nhoàm nhai bánh, vừa thét lên những tiếng kêu man rợ!

Quan Đại Vũ, Mục Thần, mau cứu!!!!! Lôi Thanh Thành hú hét. Trên màn hình điện thoại, Zuka Yamete mặc trang phục Đại Phú ông đang bị Triệu Vân và Valhein vây giết.

Nhưng trên bản đồ cho thấy, mấy cái châm xanh đang xa cách ngàn dặm kia không hề có ý định tới cứu hắn~

Và kết quả, đương nhiên là....

Treo!

Nhìn thời gian hồi sinh còn bốn mươi tám giây, Lôi Thanh Thành bi ai mở bảng xếp hạng. Bên phía phe ta, chỉ số KDA 3-9-5 xếp ở cuối thật đáng thương~~

(Theo thứ tự là số địch giết được - số lần chết - số lần hỗ trợ. Bạn nhỏ Lôi có chỉ số như vậy cũng tức là giết ba người, chết chín lần và hỗ trợ năm lần.)

Còn hai mươi mốt giây nữa hồi sinh, màn hình xuất hiện MVP - Zephys God mặc trang phục Oán Linh - Mục Thần.

Mẹ nó chứ! Tại sao luôn nhằm vào tao mà giết, Alice kìa còn chết có 5 lần. Tại sao?!!!!! Lôi Thanh Thành giận điên người. Nào có Đấu sĩ nào đen đủi như hắn chứ!

Biết tại sao không? Mục Thần cười trêu tức nhìn Lôi Thanh Thành.

Tại sao chứ?! Lôi Thanh Thành không cam chịu nhìn Mục đồng học.

Cái tên gợi đòn quá mà~ Quan Đại Vũ nói xong cười lăn lộn.

Mặt Lôi Thanh Thanh đen đi mấy phần. Nghĩ lại, từ khi hắn đổi tên, quả thực bị giết càng nhiều.....

Yamete......

Nhìn vẻ mặt mờ mịt của hắn, Quan Đại Vũ, Mục Thần, ngay tới cả Dịch Viêm lạnh lùng cũng không nhịn nổi cười. Người này quả thực rất có tính giải trí! Không trách được!

-----------

Đến chập tối, bàn ăn nhỏ thường ngày chỉ có hai người, hôm nay lại thêm cả bốn người bạn học của con trai, chồng cũng về, Diêu Thục Ân vui mừng cười không khép miệng lại được. Thật vui vẻ nha!

Lão Dịch, kia là Ninh Thuần, là bạn học cùng lớp với con trai. Còn có mấy thằng nhóc này ông cũng biêt rồi đấy. Diêu Thục Ân vui vẻ giới thiệu.

Ninh đồng học bưng bát canh cá đi ra, nhìn thấy Dịch đại nhân ngồi trên ghế sofa, lòng kích động khẽ run một cái. Ôi trời ạ, cha chồng tương lai của cô đấy!

Chú Dịch.... Con chào chú ạ. Vì đang cầm nồi canh, Ninh tiểu muội không thể gập người chín mươi độ để chào, chỉ có thể dùng lời nói run run biểu lộ sự kích động của mình.

Dịch Dương Vỹ im lặng nhìn cô gái trước mặt. Ông cũng tản mát một loại khí tức trầm ổn lãnh đạm mà chỉ người thành thục, trải qua nhiều thăng trầm mới có. Ninh Thuần trầm ngâm. Nếu tương lai mà ông anh của cô cũng cho cô cái cảm giác này, cô cũng không ngại đá anh ra khỏi nhà. Nhà bây giờ của bọn họ, cha mẹ đều để cô đứng tên đấy. Léng phéng là cô đuổi!

Nhưng mà người trước mặt này thì cô không đuổi đi được à nha! Có khi còn đuổi cô ấy chớ!

Nếu không nhầm thì cháu chính là Ninh Thuần gây tai nạn cho A Viêm? Dịch Dương Vỹ thử bạn nhỏ Ninh.

Ạch.... Đúng là cháu.... Bạn nhỏ Ninh tỏ vẻ ăn năn hối lỗi. Buồn ghiaaaaa!!!!!

Này, ông vừa phải thôi nhé. Con bé không cố ý. Hơn nữa, mấy ngày nay con bé còn chăm sóc cho A Viêm kỹ hơn cả tôi! Diêu Thục Ân thanh minh giúp Ninh Thuần.

Này, mẹ A Viêm, tôi đã nói cái gì đâu, bà vội vàng làm cái gì. Dịch Dương Vỹ cười lạnh nhạt.

À.... Vậy mặc kệ ông. Thuần Thuần, con lên gọi mấy đứa kia xuống ăn cơm. Sớm một chút để tối chúng nó liên hoan được lâu. Diêu Thục Ân sai Ninh Thuần đi. Sau buổi tối ngày hôm qua, Dịch phu nhân đã hoàn toàn bị thu phục, coi bạn nhỏ Ninh của chúng ta như con gái của mình.

Dạ. Ninh Thuần đặt nồi canh xuống, bỏ bao tay, chạy biến lên phòng Dịch Viêm, để lại hai vị phụ huynh mắt to mắt nhỏ trừng nhau.

------------

Đúng bảy giờ ba mươi phút, toàn bộ 12-1 đều có mặt tại nhà họ Dịch, bao gồm cả thầy Đỗ Hạo.

Thuần cô nương, xin hỏi nàng ở đây từ khi nào vậy? Nhạc Ưu Mỹ đá lông nheo với Ninh Thuần.

Nhạc mỹ nhân là đang ghen sao? Ninh Thuần cũng chẳng vừa, dùng hai ngón tay nâng cằm Nhạc Ưu Mỹ.

Nào có. Ta vẫn biết trái tim nàng luôn thuộc về ta, ta luôn tin tưởng nàng. Nhạc Ưu Mỹ cười tươi như hoa nở, cầu hoà.

Vậy thật xin lỗi mỹ nhân. Trái tim ta đã thuộc về Dịch nam thần, không còn ở chỗ của nàng nữa rồi. Ninh Thuần cười ngọt ngào - nụ cười đáng đánh đòn.

Á, thấy sắc quên hữu, Thuần Thuần, cậu đứng lại cho mình!!

Tiếng cười vui đùa làm buổi tiệc sinh nhật thêm phần náo nhiệt.

Tâm giờ đúng là thời điểm Dịch lớp trưởng ra đời, tất cả mọi người lại quây lại, cùng nhau hát Happy Birthday. Không khí đầm ấm vui vẻ, quả thực chính là một gia đình hoà thuận. Vấn đề ở đây là....

Sau khi Dịch Viêm thổi nến và bị ép cầu nguyện....

Đừng bật đèn. Ninh lớp phó lên tiếng.

Du Giáng đang để tay trên công tắc, đang định bật liền dừng lại.

12-1 tất cả thành viên đều là kẻ nhiều chuyện, nghe tới đây, bọn họ cùng ngửi thấy mùi vị bát quái!

Lớp trưởng, cậu nhắm mắt lần nữa và cho mình biết, cậu nhìn thấy gì nhé? Ninh Thuần cười tủm tỉm. Trong bóng tối, hai con ngươi long lanh của cô câu hồn người.

Dịch Viêm rất không tình nguyện bị những ánh mắt xem trò vui ép buộc, nhắm mắt: Tối đen.

Mọi người cũng tò mò trò này của bạn nhỏ Ninh. Nhắm mắt lại, nhìn thấy gì được? Không lẽ có khả năng đặc biệt.

Cậu biết không, đó là thế giới của tớ khi không có cậu đấy! Ninh Thuần oanh tạc. Sức công phá thật lớn, nhìn xem, mọi người ngây ngẩn cả người.

Chờ sức nóng giảm đi, Ninh Thuần tiếp tục thả một quả bomb nữa: Cho nên, cậu có thể bước vào thế giới của tớ không?.

Lại một hồi ngây ngẩn. Dịch Viêm thấy mặt mình có chút nóng. May mà không bật điện, nếu không hình tượng Lãnh lớp trưởng sẽ sụp đổ mất. Đỏ mặt rồi là đỏ mặt rồi~!

A chà chà, tôi còn ở đây mà mấy cô mấy cậu dám giở trò à. Kỳ thi đại học sắp tới kia kìa. Hiện tại vẫn là yêu sớm! Đỗ Hạo đau lòng cho học trò cưng của mình bị yêu nữ ám hại, lên tiếng giải vây.

Ninh Thuần nhún vai. Cô biết là không thành công mà, chẳng qua là thêm tí thính cho đỡ buồn thôi~

Sau đó, bật điện, tới tiết mục mở quà. Dịch Viêm tiếp tục bị ép buộc mở quà của bạn nhỏ Ninh trước. Xem ra, mang tiếng là sinh nhật anh mà anh chẳng có tí quyền tự chủ nào rồi!

Quà của cô là một chiếc áo phông trắng thoạt nhìn rất bình thường. Nhưng tất nhiên là nó không bình thường rồi. Nhìn xem, cái áo này chẳng phải rất giống áo của bạn nhỏ Ninh hay sao? Chà chà~

Đang định hô lên khẩu hiệu: Mặc đi! thì ánh nhìn băng lãnh quét một vòng, lập tức, câu nói chưa ra tới miệng của 12-1 lập tức rút vào. Ai u, đáng sợ ghê!

Chỉ có mỗi bạn nhỏ Ninh Thuần cười gian trá. Vui ghiaaaa!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.