Yêu Nữ Thả Thính

Chương 6: Chương 6: Trước sinh nhật của lớp trưởng nam thần




Dịch Viêm rút lại lời nói lúc trước! Bị con nhỏ này có ý tứ là một chuyện xui xẻo nhất trần đời!

Sau sự kiện đáng buồn xảy ra ở phòng thực hành Kỹ thuật, anh phải đi viện cấp cứu. Vết thương không nặng cũng chẳng phải nhẹ, phải nằm viện ba ngày mới được trở về, còn nghỉ học một tuần.

Đầu anh bị băng trắng một nửa, nhưng nhìn kiểu gì vẫn có khi chất!

Có điều, bởi vì sự kiện quạt rơi trúng đầu hi hữu xảy ra đó mà bạn nhỏ Ninh trở thành khách quen của gia đình lớp trưởng. Chiều nào tan học cô cũng tới thăm anh, giúp anh chép bài, giúp anh kể lại việc trên lớp. Cha anh là tổng giám đốc điều hành của chi nhánh tập đoàn D.A, còn mẹ anh là người mẫu ảnh, sau khi anh lên mười thì nghỉ ở nhà làm nội trợ.

Hôm nay là thứ bảy, được nghỉ học, cô liền cắm rễ ở nhà anh từ sáng sớm. Ngày mai sinh nhật anh, cũng là ngày mà lớp tổ chức đến thăm anh, việc chuẩn bị hôm nay nhất định rất bận rộn.

Dì Thục Ân, một mình dì ở nhà ạ? Ninh Thuần ngọt ngào hỏi. Hôm nay cô tới sớm, hy vọng có thể gặp được cha chồng tương lai, cố gắng tới sớm tí nữa. Đáng tiếc, vị Đại Boss kia quả thực là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, quá chăm chỉ rồi!

Còn có A Viêm nữa mà. Cha nó đi Nhật Bản công tác, nếu cố gắng thì có thể về ăn bữa cơm sinh nhật. Mẹ Dịch Viêm - Diêu Thục Ân khẽ thở dài. So với quân nhân, người chồng này của bà còn ít ở nhà hơn.

Dì, vậy tối nay cho con ở lại với dì nhé? Nhân thể bồi dưỡng tình cảm mẹ chồng - con dâu tương lai. Ninh đồng học đắc ý nghĩ.

Sao vậy được. Nếu con không về, gia đình con sẽ rất lo. Huống chi, con ở đây giúp dì, dì cảm ơn, nhưng không cần quá lao lực. Diêu Thục Ân từ chối. Bà biết con bé này muốn giúp bà mới ở lại, nhưng mà dù sao cũng là con gái, qua đêm ở nhà bạn học nam không tốt cho lắm.

Nếu Ninh Thuần hiểu trong lòng Diêu Thục Ân đang nghĩ gì, hẳn cô nàng còn nhảy cẫng lên nữa ấy chứ. Thanh danh là cái quái gì? Nếu cần thanh danh, vậy thì gả bạn học Dịch tới cho cô đi!

Nhưng cũng may mà Ninh Thuần không biết. Nhỡ đâu con nhỏ này phấn khích quá đà, lại có người gọi báo bệnh viện tâm thần để xổng bệnh nhân ra cũng nên!

Dì à, dù sao con cũng là người hại bạn Dịch Viêm ra như vậy, nếu dì không để con chuộc lỗi, con nhất định sẽ áy náy. Con đảm bảo buổi tối sẽ không mộng du, không ngáy to, không..... Ninh Thuần thao thao bất tuyệt. Cô không tin đêm nay cô không cắm rễ lại cái chỗ này được!

Được rồi, vậy cảm ơn ý tốt của con. Để dì đi dọn phòng cho khách. Diêu Thục Ân đầu hàng. Con bé này quả là đứa bé ngoan. Sau này ai lấy được con bé, nhất định là có phúc.

Dịch Viêm trong tương lai: Mẹ, mẹ không biết đâu. Chẳng thấy phúc biến đi đằng nào, toàn thấy tai hoạ thì có!

A, nếu dì không phiền... Tối nay con ngủ với dì được không? Thu dọn rất phiền toái. Dì à, lúc con ngủ rất ngoan.... Ninh Thuần làm nũng. Đùa à, muốn xúc tiến tình cảm với mẹ chồng tương lai mà còn chia phòng, vậy thì được cái ích gì?!

Cái đó... Con kboong chê chứ dì chê cái gì. Chỉ sợ con càu nhàu với bà già này thôi. Diêu Thục Ân vô cùng vui vẻ. Con bé này chắc à sợ mình thu dọn mệt đây mà.

Ninh Thuần lập tức chớp thời cơ nịnh nọt: Dì nào có già. Dì với con ra đường, có khi người ta còn bảo là hai chị em ấy chứ.

Diêu Thục Ân cười mát lòng mát dạ, nhung ngoài miệng vẫn lên giọng: Con bé này chỉ khéo nịnh!

Hiệp nghị đạt thành, Ninh Thuần vô cùng phấn khích. Báo cho anh trai và cha mẹ một câu, con nhỏ tí ta tí tởn theo Diêu Thục Ân làm việc này việc nọ. Anh trai làm trong ngành Công nghệ thông tin (IT), thấy hình như dạo này đang có biến, cũng không chăm nổi cho em gái nhỏ, thoải mái đồng ý. Cha mẹ nhỏ một là phi công, một là tiếp viên hàng không, vắng nhà là chuyện cơm bữa, cũng không quá áp đặt lên hai đứa nhỏ.

------------

Bữa cơm trưa, Dịch Viêm thấy Ninh Thuần xuất hiện trên bàn cơm, cũng không quá ngạc nhiên. Dù gì thì mấy ngày nay con nhỏ này bám theo anh cũng không phải chuyện mới lạ. Ăn cơm ở nhà anh càng không phải bữa đầu tiên.

Trên bàn ăn, Ninh Thuần từ tốn ăn, chuẩn dáng vẻ của một thiên kim hào môn. Dịch Viêm luôn có tư thái bình thản. Diêu Thục Ân vốn xuất thân người mẫu, lại càng nhỏ nhẹ. Vì thế, bữa ăn này lâu tới mức khiến người ta mất hết kiên nhẫn.

Ăn cơm xong, Ninh Thuần liền tranh việc rửa bát. Không ai giành với cô, họ đều biết có dành cũng vô ích!

-----------

Chiều hôm đó, Ninh Thuần xung phong đi siêu thị mua đồ ăn, còn nói muốn mua thêm một bộ quần áo. Nói thực thì bộ này cô đã đặt sẵn, chỉ chờ ngày đặc biệt kia tới mà thôi.

------------

Đến tối. Sự xuất hiện của Ninh đại tiểu thư trên bàn ăn lại khiến Dịch lớp trưởng thoáng một cái cau mày. Sao nhỏ này còn chưa về hả?

Ăn xong cơm, lại nghỉ ngơi một chút, Dịch đại gia liền đi ra phòng khách xem ti vi. Tối thứ bảy chiếu một chương trình khoa học thú vị, Dịch Viêm đều xem đầy đủ tất cả các số.

Xem chừng nửa tiếng, Ninh đồng học bưng một đĩa nho đen đã lột sẵn vỏ ra. Sau đó, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Dịch lớp trưởng.

Lớp trưởng, mình bóc nho cho cậu, cậu vừa ăn vừa xem nhé! Nở nụ cười vạn người mê, Ninh tiểu muội đưa đĩa nho tới trước mắt bạn học Dịch.

Cậu chưa về sao? Dịch Viêm không nhận, chỉ nhìn cô chằm chằm.

Ồ, dì Thục Ân đã đồng ý cho mình ở lại đây đêm nay. Ninh Thuần cười vô tội. Lớp trưởng muốn đuổi cô đi à?

Dịch Viêm híp mắt đầy nguy hiểm, sau đó bất ngờ thả lỏng, giọng nói trầm ổn: Lớp phó Ninh, chúng ta không thân như vậy!

Ninh Thuần càm thấy thật đau lòng. Cho dù cô có vô tâm vô phế, nhưng anh nói vậy, là đang chà đạp cô. Có điều.....

Tương lai sẽ thân. Đúng rồi, lớp trưởng, cậu mau ăn nho đi. Mình đi tắm một chút. Một lát ngủ ngon nhé. Đi trước, tạm biệt. Nói xong, liền chạy biến.

Dịch Viêm trong lòng khó chịu. Thôi đi, bình thường mẹ một mình, có nhỏ này vào, mẹ cũng đỡ buồn, đỡ cô đơn.

Quả thực đúng như vậy. Diêu Thục Ân chỉ có một đứa con trai, nay có một cô gái nhỏ như Ninh Thuần bên cạnh, bà thực vui không tả nổi. Phải biết, con gái mới là áo bông nhỏ của mẹ nha~!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.