Bữa tiệc bắt đầu từ bảy giờ tối, nhưng từ sáu giờ, cả hội trường sức chứa mười vạn người đã đông như trẩy hội. Thực ra học viện chỉ hơn năm nghìn học sinh và giáo viên nhưng thêm các nhà đầu tư, nhà tài trợ thì cũng phải tới sáu nghìn người. Ở nơi này nhìn cũng không có gì là nhiều, nhưng trang hoàng cây thông noel, vũ đài, các loại tượng đá, đẹp đến ngất ngây~
Lớp trưởng, sao tự nhiên cậu lại đồng ý đi với tớ? Ninh Thuần hỏi. Cô không ngốc tới mức cho rằng nam thần tự nhiên muốn tới cùng cô.
Như cậu nói. Tôi không còn ai để đi chung. Dịch Viêm đáp bâng quơ.
Ồ. Ninh tiểu muội bĩu môi. Cô cóc tin!
Dịch Viêm nhìn Ninh Thuần, có chút thất thần. Cô gái này rất ít khi mặc váy, nếu có thì cũng sẽ mặc những gam màu rất nhẹ nhàng như trắng, hồng phớt, lam nhạt... nhưng hôm nay cô lại khoác lên mình chiếc váy dạ hội màu đỏ, quả thực có hơi chút thất thần. Mái tóc uốn xoăn để xõa, nhuộm vàng nâu về gần đuôi tóc, phía sau tết thành hình trái tim, trên đầu đội vương miện nhỏ. Váy đỏ ôm sát bầu ngực, lộ vai, cổ đeo một sợi dây chuyền cỏ bốn lá. Phần váy phía dưới bồng bềnh, nhiều tầng nhiều lớp, đính đầy kim sa lấp lánh.... Rõ ràng không phải kiểu nóng bỏng mà có phần cao ngạo, nhưng càng nhìn Dịch đại nhân càng thấy nóng mũi. Kiểu này..... Khụ, không lẽ anh có tiềm chất M hả?
Trong đầu lập tức xuất hiện những hình tượng không trong sáng.
Lớp trưởng, mặt cậu đỏ lên rồi, nóng sao? Ninh tiểu muội quan tâm.
Dịch Viêm ho nhẹ. Hình tượng lạnh lùng của anh thực chất chỉ để che giấu một bụng phúc hắc mà thôi!
Không sao.
Đang lúc hai người nói chuyện, phía kia bỗng vang lên tiếng chí choé.
Tiêu Tương Nhu, cô cút ra mau. Nhất định cô dùng thủ đoạn nên Hàn Thanh Liệp mới từ chối tôi để đi với cô. Vị trí bên cạnh Hàn Thanh Liệp nhất định phải là của tôi. Mau cút ra. Một cô gái ăn mặc chói mắt, bộ dạng chanh chua.
Tôi mới không có..... Cô gái đối diện mặc một bộ váy trắng công chúa, bộ dạng đáng thương cực kỳ. Đây ắt hẳn là Tiêu Tương Nhu.
Tiếng cãi vã cũng vì ở vị trí khuất nên ít ai để ý. Ninh Thuần cầm miếng bánh ngọt cho vào miệng: Lớp trưởng, nếu cậu là nam chính trong câu chuyện kia, còn tớ là Tiêu Tương Nhu thì cậu sẽ xử lý như thế nào?.
Dịch Viêm không để ý lắm: Mặc kệ mấy người..
Được rồi, cô cũng không hy vọng gì, nhưng vẫn đau lòng nha!
Ninh lớp phó đắc ý: Nói thật, tớ không để cậu rơi vào tình cảnh đó đâu. Tiêu Tương Nhu kia nhìn qua cũng là tiểu bạch thỏ dễ bị ức hiếp. Là tớ thì tớ đã cho con nhỏ kia vài cái bạt tai rồi, không thì uổng cái danh yêu nữ!.
Dịch nam thần: ........ Vẫn là không nên nói gì thì hơn.
Hai người muốn uống một chút cocktail không? Người phục vụ bưng một khay đồ uống tới. Nói thực thì bọn họ chưa đủ tuổi để uống mấy đồ này, nhưng là ngôi trường dành cho những ket có tiền, một số bộ phận người đều đã trưởng thành, uống mấy cái này không vấn đề gì.
Cho một ly Tình Nồng. Cảm ơn. Ninh Thuần cười ngọt ngào. He he, Tình Nồng liều lượng cồn cực thấp nhưng lại làm cho cả người toát ra mùi rượu, cô nhất định phải tóm lấy nam thần!
Dịch Viêm liếc cô nàng: Uống ít đi. Rồi quay sang phục vụ: Một ly Mệnh Bạc. Mệnh Bạc lại ngược với Tình Nồng.
Chậc, lớp trưởng nam thần thật trâu bò!
Tiếp tục uống nước xem diễn.
Bên kia, cô nàng chanh chua đã cầm một ly cocktail đổ lên đầu Tiêu Tương Nhu. Lúc này, một bạn nhỏ đẹp trai xuất hiện.
Du Vân, cô làm cái trò gì thế! Cút xa tôi ra! Theo như đánh giá tình hình thì 99,999999999% cậu bạn nhỏ này là Hàn Thanh Liệp.
Lớp trưởng, tên nhóc kia chẳng phải là fan cuồng của cậu sao? Ninh Thuần đắc ý.
Dịch Viêm câm lặng. Anh không quen người kia, càng không quen nhỏ điên bên cạnh này.
Tương Nhu, không sao chứ? Hàn Thanh Liệp nhỏ nhẹ hỏi Tiêu Tương Nhu.
Tiêu Tương Nhu lắc đầu, bộ dạng lã chã chực khóc.
Lớp trưởng, dạo này bạch liên hoa thật thịnh hành~ Nhìn kĩ một chút, Ninh Thuần phán quyết tử hình cho Tiêu Tương Nhu.
Bạn học lớp trưởng khinh bỉ. Sao nãy còn bảo cô ta tiểu bạch thỏ đơn thuần kia?
Ninh đồng học xấu hổ sờ mũi. Phán quyết lúc trước là chưa nhìn rõ tình hình.
Họ Hàn, tôi mới là người có hôn ước với cậu, không phải con nhỏ nhà quê này! Du Vân tức giận.
Chậc, có cả hôn ước nữa sao? Máu chó quá rồi!!!!
Cô biến đi. Cái hôn ước kia sớm muộn cũng sẽ hủy bỏ. Đừng làm phiền tôi và Tương Nhu. Hàn Thanh Liệp lạnh lùng ghét bỏ.
Được. Du Vân gật đầu căm thù: Vĩnh viễn đừng hối hận..
Không hối hận. Hàn Thanh Liệp xoay người đỡ Tiêu Tương Nhu đi.
Bộ phim tới đây là kết thúc sao?
Du Vân là nhà thiết kế Cloudy bí ẩn trong giới thời trang. Ngoài mặt thì đơn giản là tiểu thư Du gia ỷ thế hiếp người, chanh chua càn quấy nhưng thực chất chỉ là để che giấu tham vọng của mình mà thôi. Ngôn Hy thình lình xuất hiện bên cạnh Ninh Thuần.
Ôi cha mẹ ơi, Ngôn thần, cậu xuất hiện giống người bình thường một tí đi. Ninh Thuần vuốt ngực lấy lại bình tĩnh: Làm sao cậu biết?.
Lần này, Ngôn đồng học đáp lại cô bằng một ánh mắt khinh bỉ: Còn chẳng phải là em gái Du Giáng sao?.
À, được rồi, bạn cùng lớp Du Giáng đúng là có một em gái Du Vân.
Hai người không chuẩn bị đi. Nhóm nhảy mở màn có hai người đấy. Mục Thần đi cùng Ngôn Hy.
Ừ. Ninh Thuần và Dịch Viêm đành đi về phía chính đài.
Tiết mục nhảy mở màn gồm bảy cặp đôi đăng ký Vũ vương và Vũ hậu. Ninh - Dịch là một, Nhạc - Duẫn là hai, Cố đại thần và bạn hoa khôi Đàm Tuyết Vận, ..... Đa số đều là khối 12.
Bài hát mở màn là Come Away with me, Ninh - Dịch đứng ở vị trí thứ hai, cạnh là Cố đại thần cũng Đàm mỹ nhân, chính giữa là cặp đôi đã đạt Vũ hoàng năm ngoái - Nhạc - Duẫn. Những bước chuyển nhịp nhàng, từng làn sóng váy hoa mắt người xem, từng cái xoay người đầy ưu nhã.... Ninh Thuần kinh ngạc rằng sao Dịch Viêm và cô lại phối hơp với nhau tốt tới vậy. Đây là tâm ý tương thông sao?
Làn váy đỏ nổi bật cùng vest trắng, mềm mại nhưng không mất đi vẻ anh khí. Tuy không phải chính giữa lại là trung tâm mọi ánh nhìn.
Tại sao muốn Vũ hậu? Dịch Viêm bất ngờ lên tiếng.
Ninh Thuần cười đượm chút bi thương: Vì người ấy đã mất muốn như vậy..
Dịch Viêm không thoải mái khi nghe cô nhắc tới người ấy kia. Nhưng anh im lặng không hỏi. Hai người tiếp tục nhảy.
Người mà Ninh Thuần muốn nói tới là người chị dịu dàng Kha Mẫn.
~~~~~~~
Vòng thi tài năng, Dịch ca thổi sáo, Ninh Thuần đàn tranh. Hai người nhận được vị trí cao nhất, bỏ xa đối thủ ở vị trí thứ hai là Nhạc mỹ nhân và Duẫn đồng học.
Vòng thi đối đáp, Ninh Thuần bị làm khó. Nhưng cuối cùng, dưới sự dai dẳng và tinh thần quyết không chịu thua Đàm Tuyết Vận, Ninh tiểu muội giành chiến thắng. Nhưng là suýt soát thắng. Người kia quả không hổ danh tài nữ! Còn Dịch vương tử thì chọn được đề tài dễ, lại dễ dàng gây áp lực cho Cố đại thần, nghiễm nhiên giành thắng lợi.
Vòng thi cuối là một điệu nhảy tự chọn. Hai người Ninh - Dịch là cặp đôi thứ năm. Hiên tại chưa tới lượt, Ninh cô nương liền đi dạo một vòng.
Trong hội trường quá bí, cô liền chạy ra ngoài. Mỗi bài nhảy kia trung bình khoảng bảy phút, kèm thêm mỗi người có ba phút chuẩn bị, tính ra còn chán mới tới lượt cô.
Thế nhưng, ra ngoài, cô lại nghe có tiếng đánh nhau.
Mấy người là ai thuê tới? Du Vân liếc nhìn đám côn đồ ăn mặc giả trí thức.
Cô em để ý bọn tôi làm gì, cứ giao con nhỏ kia cho chúng tôi chẳng phải hơn sao? Cưng cũng ghét con này mà, chẳng thà đôi bên cùng có lợi. Tên cầm đầu ngả ngớn.
Ninh Thuần nheo mắt, nể tình Du Giáng, có lẽ cô nên giúp Du Vân này nhỉ?
Chỉ thấy Du Vân chẳng hề do dự: Có ghét hay không thì đó là chuyện của tôi. Mu cút đi..
Chậc, bản tính tiểu thư!
Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt đây mà. Hai đứa bay, lên! Ra lệnh cho hai tên đàn em, tên cầm đầu cười đầy dâm đãng.
Quào, an ninh học viện Thánh Rozen vô cùng tốt, mấy tên này tự mình đột nhập vào đây, có đánh chết cô cũng không tin!
Du Vân tuy không phải con nhà võ, nhưng cũng là con nhà hào môn, một chút võ phòng thân đương nhiên có. Ngặt nỗi, hôm nay cô bé này đi giày, còn kèm thêm một bạch liên hoa Tiêu Tương Nhu phía sau. Chậc, quan tâm làm quái gì nhỏ này nhể?
Đám người lao vào ẩu đả, rất nhanh, Du Vân cùng Tiêu Tương Nhi bị bắt. Đang lúc Ninh Thuần định xuất hiện giải cứu, thì xuất hiện một người khác.
Người này Ninh Thuần nhận ra nha. Hà Thanh Vũ, em trai song sinh của Hàn Thanh Liệp. Người này là lớp trưởng 10-3, nhận dạng là một tai khuyên kim cương đỏ vạn năm không đổi. Không nói một lời, liền lao vào giải cứu mĩ nhân. Hàn gia là Võ gia danh môn, đám côn đồ đầu đường xó chợ kia dĩ nhiên đầu không lại. Nhẩm tính, chắc chỉ khoảng ba phút mà cả ba tên đã nằm đo ván.
Ninh Thuần biết không phải chuyện của cô nữa rồi. Xoay người đi vào.
---------
Không ngoài dự đoán, Les Valse de Vienne đơn giản mà sâu lắng đã đem vị trí Vũ hậu và Vũ vương cho cặp đôi Ninh Dịch. Giây phút nên cảm nghĩ, Dịch Viêm nhường mic cho Ninh Thuần. Hình như cô có điều muốn nói. Và.... Anh không có hứng phát biểu cái này.
Ninh Thuần cảm kích Dịch Viêm, cười dịu dàng cầm lấy mic từ Nghiêm Mạch Hạo.
Ninh Thuần và Dịch Viêm rất vui khi mọi người bình chọn cho chúng mình, cho nên lời đầu tiên, Thuần xin gửi tới tất cả mọi người trong hội trường lời cảm ơn chân thành nhất.
Tiếng vỗ tay rào rào vang lên. Quả thực cô rất có phong cách nha~
Chờ tiếng vỗ tay dứt, Ninh Thuần tiếp tục nói: Sở dĩ Thuần tham gia cuộc tuyển chọn này vì một người chị gái đã mất của Thuần. Chị ấy cũng từng là học viên của học viện Thánh Rozen, nhưng vì bị người hãm hại mà về tới cõi thiên thu. Lúc đó chị ấy chẳng có ước mơ xa vời gì, chỉ mong có thể cùng người chị ấy thích nhảy một điệu nhảy mở màn trong ngày đặc biệt như hôm nay. Và hôm nay, ở đây, Thuần giúp chị ấy thực hiện một ước mơ còn dang dở.
Vài vị giáo viên cảm thấy xúc động trước lời nói của Ninh Thuần. Tuần trước, nếu Ninh Thuần nói những lời này, họ có lẽ sẽ không xúc động như vậy. Nhưng vài ngày trước, người cô gái kia thích lại xuất hiện ở học viện, bọn họ chợt nhớ tới cô.
Kha Mẫn - người yêu của Ninh Dục Hiên.
Nhưng mà hiện tại, Thuần thấy mình còn chưa xứng đáng bằng một cô bé. Như thế này ạ. Cô bé này cũng có người mình thích, nhưng chàng trai kia lại không thích cô bé ấy. Cô bé chanh chua, đỏng đảnh, thật àm cho người ta không hề thích nổi. Nhưng...... Ninh Thuần ngừng lại, mắt phượng đảo một vòng: Giây phút mà người chàng trai kia thích, cô bé đã đứng trước cô gái nọ, bảo vệ cô gái nọ.
Toàn trường có tiếng xì xào, nhưng không lớn. Họ đều chờ đợi những lời tiếp theo của Ninh Thuần.
Năm ấy chị gái Thuần cũng mất gần với ngày giáng sinh. Năm nay nhìn cô bé kia, Thuần cảm thấy khâm phục cô bé. Giáng sinh là ngày mà người ta tặng quà cho nhau. Và tối nay, Thuần muốn dành vị trí Vũ hậu này cho cô bé ấy. Có được không ạ?
Câu cuối cùng, Ninh Thuần hỏi thật to. Toàn hội trường cũng đáp một tiếng: Được!.
Du Vân, cô gái lớp 10 - 4, chị dành vị trí này cho em! Ninh Thuần gọi tên cô bé.
Mọi người hơi sững sờ. Hiển nhiên danh tiếng Du Vân rất tệ. Thật không ngờ rằng, đằng sau cái ác ma, con bé thật tốt đẹp.
Du Vân kinh ngạc. Sau trận giằng co vừa rồi, bộ dạng của cô thật vô cùng không ổn. Giày cao gót một bên bị gãy, tóc hơi rối, váy không biết va vào đâu mà có chút bẩn, khác hẳn với hình tượng hoàn mĩ thường ngày. Vốn chỉ là những lỗi nhỏ, nay dưới ánh đèn, lại trở nên thảm thương cực kỳ.
Nếu Vũ hậ đã nhường ngôi, tôi cũng xin nhường lại vị trí Vũ Vương cho người anh hùng đã kịp thời xuất hiện cứu hai mĩ nhận - Hàn Thanh Vũ. Dịch Viêm bất ngờ cầm lấy micro.
Tiếp tục ngây dại. Sau đó, vài học sinh rỉ tai nhau chuyện kia. Bọn họ chứng kiến, nhưng vì không muốn dính vào rắc rối nên họ chọn biến mình thành vô hình, chỉ là lúc này, họ nói ra.
Tiếp sau đó, Du Vân trong sự ngỡ ngàng của mọi người bị đẩy lên vũ đài. Hàn Thanh Vũ cũng vậy. Dáng vẻ nhếch nhác kia liền làm cho Du Vân vốn đang có biệt danh Nữ vương đỏng đảnh nay đổi thành Vũ hậu Lọ Lem.
Ninh Thuần mỉm cười. Cô mới không ham cái chức vị này. Vừa rồi Nghiêm Mạch Hạo nói cho cô biết, cầm lấy cái này là mấy hôm nữa phải đi chụp ảnh cho bên tạp chí lấy trường bọn họ phỏng vấn nha, cho nên cô mới thoái thác cái này. Hiển nhiên cô cũng bất ngờ, không thể tin nổi lớp trưởng cũng biết chuyện này!
Lớp trưởng..... Cô muốn tự thú.
Về lao động một tuần. Chánh án phán quyết.
Ninh Thuần khóc ròng. Cô không cố ý mà!